LÃNG TỬ XINH ĐẸP - Trang 121

Xe chậm rãi chạy ra khỏi căn nhà cô đã ở nhiều năm, xuất phát trên con
đường ngoằn ngèo, sau đấy tiến vào đường cao tốc.

Cô giữ yên lặng, anh cũng vậy.

Đèn đường ngoài cửa kính xe lùi về sau, nhưng ánh trăng trên trời lại đi
theo xe.

Khi xe đỗ trước cửa nhà anh, rốt cuộc cô cũng không nhịn được mở miệng:
“Vì sao anh lại muốn ôm phiền phức như tôi vào người?”

“Tôi không biết.” Anh tắt động cơ, cầm chìa khóa trong tay rồi xuống xe.
Anh vòng qua phía trước, đi đến bên kia, mở cửa xe cho cô. Cô vẫn ngồi ở
ghế tựa, không hề nhúc nhích, môi hồng nhếch lên.

Nhìn đôi mắt hơi u buồn và bất an của Đàm Như Nhân khóe miệng A Lãng
hơi co rút, tiếp theo mới thừa nhận.

“Có lẽ là vì năm đó cô báo cảnh sát.”

Vậy sao? Hóa ra là vậy.

“Anh không nợ tôi gì cả.” Cô rũ mắt xuống, thì thào nói: “Cuộc điện thoại
đó không thay đổi được bất cứ chuyện gì.”

Mẹ anh cuối cùng vẫn chết. Anh cũng lỡ tay giết cha anh. Cô gọi cuộc điện
thoại đó, chỉ hại anh phải thôi học, còn suýt nữa làm anh bị nhốt vào tù.

A Lãng nhìn cô chăm chú, sau đấy vươn tay, không chờ cô đồng ý đã cầm
lấy túi hành lý đặt trên đầu gối cô, xoay người mở cửa vào nhà.

Cô nhận ra anh cố gắng tránh tay cô đặt trên túi hành lý, tránh chạm vào cô.

Cô nghi ngờ quyết định này của mình, có lẽ đã sai rồi. Nhưng cô không có
lựa chọn nào khác, cô rất không biết mình có thể học được cách sống bình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.