LÃNG TỬ XINH ĐẸP - Trang 122

thường như Đồ Cần không.

Thật sự rất lâu rất lâu rồi, không có ai chìa tay ra giúp đỡ cô.

Dù anh không tự nguyện nhưng khi nghe thấy tiếng cô cầu cứu anh vẫn đến
bên cô.

Cô cần sự giúp đỡ mà anh cảm thấy mình nợ cô. Có lẽ cô nên thản nhiên
nhận sự giúp đỡ của anh, sau đấy không nên mong đợi nhiều. Đây mới là
cách làm thông minh.

Hít một hơi thật sâu, Đàm Như Nhân tự nhủ.

Đừng hi vọng thì sẽ không thất vọng. Nhận sự giúp đỡ của anh, làm rõ tình
hình, sau đấy đi khỏi đây, cứ như vậy thôi.

Rất đơn giản.

Tiếp tục hít vào một hơi thật sậu, cô lấy hết dũng khí xuống xe, yên lặng đi
theo anh vào căn nhà kia. Ai biết vừa vào cửa đã thấy một người đàn ông
cởi trần, chỉ mặc một cái quần đùi màu đỏ, chạy uỳnh uỳnh xuống.

“A Lãng ! Tôi chết đói rồi, cơm hộp của tôi đâu? Cậu chạy đến sao Hỏa
đấy. . . . . .” Thấy cô, người đàn ông vội dừng trên cầu thang, sau đấy
nhướn mày, huýt sáo với cô, vừa tới gần cô vừa vươn tay ra với cô, “Người
anh em, tôi thích cơm hộp này. Xin chào sweetheart, tôi là Phượng Lực
Cương, ba mươi tuổi, chưa kết hôn, không có ham mê bất lương nào.”

Thấy người đàn ông ham mê sắc đẹp kia bỗng chốc đến gần trước mặt, Như
Nhân hơi hoảng, không nhịn được lùi ra sau, suýt nữa đã muốn tông cửa
xông ra ngoài, nhưng cái tay bại hoại của anh ta đã bị A Lãng chặn lại giữa
đường.

“Hắc!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.