"Vì sao không thể động? Đứa nhỏ tôi đã có, có gì kỳ lạ sao?" Bạch Tuyết
run như cầy sấy nói.
Lang Vương bỗng nhiên xoay người nắm chặt cổ Bạch Tuyết, giận trừng
mắt nhìn cô, bộ dáng thật khát máu.
"Mặc kệ em có nhớ hay không, tôi từng đã nói qua em là người phụ nữ
của tôi, vĩnh viễn đều vậy, mà người phụ nữ của tuyệt đối không cho phép
người khác chạm vào, nói cho tôi tên khốn đó là ai?" Lang Vương âm
ngoan nói, cả người tràn ngập sát khí.
Tên khốn này còn có thể là ai? Chính là tên khốn anh!
Bạch Tuyết thầm nghĩ, nhưng ngoài miệng không thể nói ra, bởi vì Lãnh
Dạ sẽ không giúp Điềm Điềm!
Bất đắc dĩ, đành làm chuyện tốt đến cùng đi!
"Khụ khụ..." Bạch Tuyết đến mức nghẹt thở, kịch liệt ho khan.
Lang Vương đau lòng buông lỏng cô, Bạch Tuyết được tự do, dồn dập
hít vào.
"Lãnh Dạ, ngươi là tên khốn khiếp - - nếu anh giết tôi, bọn nhỏ của tôi sẽ
không bỏ qua cho anh." Bạch Tuyết uy hiếp nói.
"Không muốn chết, liền nói tên khốn đó là ai?" Lang Vương âm ngoan
hỏi.
"Tên khốn này... Hắn thật sự là tên khốn!" Bạch Tuyết khóc.
Anh luôn nói cô là người phụ nữ của mình, thật đáng buồn kho cô chẳng
nhớ rõ anh tý nào, ở trong lòng cô Lãnh Dạ rất xa lạ, ở trong trí nhớ của cô
không có người đàn ông này!