Lúc Lang Vương đi ra lần nữa, Bạch Tuyết đã mặc quần áo tử tế với
Thiên Tầm, Bạch Tuyết đang chải đầu, Lang Vương cũng không dám nhìn
cô nữa, lo lắng phía dưới sẽ lại đứng lên, trực tiếp đi tới trước tủ quần áo
mặc quần áo.
Thiên Tầm ngồi ở trên thảm chơi đùa, trong phòng ngoại trừ Thiên Tầm
thỉnh thoảng phát ra một số tiếng vang, gần như không có tiếng vang khác.
Ai ngờ! Bụng Bạch Tuyết truyền đến tiếng “ọc ọc.” Lang Vương nhìn về
phía cô, Thiên Tầm nhìn về phía cô, cô cuống quít che bụng, gương mặt đỏ
lên.
Thật mất thể diện, đây là suy nghĩ đầu tiên của cô, một lớn một nhỏ nhìn
cô chằm chằm. Không nghĩ tới bụng lại phát ra tiếng vang lớn như vậy!
“Trước đi ăn cơm.” Lang Vương lạnh giọng nói.
Kỳ thật, anh cũng đói bụng, đói bụng, thân thể đói, tóm lại là khắp nơi
đều đói.
Xuống lầu mới phát hiện, hai đứa con trai cũng tới, đều ở phía dưới chơi.
“Mẹ, cha.”
Niệm Niệm chạy tới, một tay Lang Vương ôm lấy nó, một tay bế Ức Ức
lên, tay trái vừa vặn, tay phải vừa vặn, Bạch Tuyết mang theo Thiên Tầm đi
theo.
“Cha thật lợi hại, cha thật lợi hại, một mình ôm hai chúng ta.” Niệm
Niệm vui vẻ hô.
“Con trai, sức cha rất lớn, mẹ con hiểu nhất.” Lang Vương cười xấu xa
nhìn Bạch Tuyết nói.
“Nói bậy bạ gì đó!” Bạch Tuyết lúng túng nói.