Trong lòng mừng rỡ không phải vì cô có nhiều tiền tiết kiệm, mà bởi vì
trong lòng anh, cô là quan trọng nhất, anh đưa cái thẻ không giới hạn này
cho cô là tin tưởng cô, còn tùy cô sử dụng. Cũng không sợ cô làm hư nó!
“Anh trai cô rất thương cô.” Tuyết Hoa cười khẽ nói, trong lòng không
khỏi mừng thay cho Bạch Tuyết, mong rằng người đàn ông này cũng sẽ đối
xử tốt với người phụ nữ của mình.
“Hì hì...” Trong lòng Bạch Tuyết xấu hổ, bị mẹ ruột của mình nói vậy,
nhịn không được phải bật cười, mừng thầm vậy thôi. Tuy không muốn nhận
mẹ nhưng cứ như vậy ở chung một chỗ với anh cũng không tệ.
Lang Vương nhìn bộ dạng thỏa mãn của cô gái nhỏ, khóe môi liền nhếch
lên nở nụ cười.
“Nhưng mà anh, anh cũng không được hối hận nha, mang đồ ra ngoài rồi
cũng không thể đòi lấy lại chứ?” Cô gái nhỏ Bạch Tuyết hỏi.
Lang Vương nhíu mày, cô luôn hoài nghi sự chân thành của anh, người
phụ nữ ngốc.
Bạch Tuyết giống như nghĩ đến một chuyện gì buồn cười, ăn một chút
rồi lại cười rộ lên.
“Em sẽ dốc hết sức tiêu tiền cho anh, nếu không thì thật xin lỗi cái thẻ
không giới hạn này, đến lúc đó, anh trai yêu quý, anh đừng hối hận nha, hì
hì...” Bạch Tuyết cười xấu xa. Nụ cười này trong mắt Lang Vương giống
như mang theo ý xuân, khiến cho thân thể của anh nóng lên, vị phía dưới
kia lại chuẩn bị ngóc đầu dậy.
“Dì Tuyết, giúp tôi chăm sóc bọn nhỏ một chút, tôi đưa em, gái, ra,
ngoài!” Lãnh Dạ nói.