LANG VƯƠNG TỔNG GIÁM ĐỐC VỢ YÊU ĐƯỢC CƯNG MÀ HOẢNG - Trang 2156

“Lãnh Dạ, các cậu cứ từ từ ăn, tôi gặp được một người bạn, tới đó ngồi

một chút.” Trên mặt Tuyết Hoa khó giấu vẻ vui mừng, bưng khay đi tới.

Bạch Tuyết ngẩn người, sao bọn họ lại quen biết nhau?

Dường như còn rất thân?

Bạch Lan nhìn thấy Tuyết Hoa đi tới, đã đạt được mục đích, trong lòng

mừng thầm.

Mặt khác, lòng Bạch Tuyết như bị đâm một cái...

Cô không muốn quay đầu, muốn cố gắng giả vờ cái gì cũng không nhìn

thấy, nỗ lực để bản thân không nghĩ tới đó chính là người mẹ mà cô ngày
đêm nhung nhớ! Từng có lúc, cô như lọt vào trong sương mù, đứng bơ vơ
như một bức tượng, chỉ để có thể tìm thấy người mẹ thất lạc, khóc trong
lòng, oan ức trong lòng nhưng lại không biết phải thổ lộ với ai....

Mấy lần muốn trì hoãn, nhưng mấy lần lại cứ suy nghĩ lởn vởn, thương

tâm là một loại đau đớn không nói thành lời!

Đối với mẹ, lúc đầu cô đã muốn thử buông tay, không phải gạt bỏ mà

cũng không giữ lại, không muốn tiếp tục suy nghĩ, biết mẹ sống tốt là ổn
rồi, cô còn có một người đàn ông tốt, còn có những đứa con hiểu chuyện,
vốn cô muốn để mọi thứ cứ trôi qua như vậy, để mọi thứ trở lại yên bình
như trước, vốn cô không muốn nhắc lại, cho nên cô cố gắng khiến mình
bình tĩnh trước mặt mẹ, nhưng, giây phút nhìn mẹ vui vẻ bưng khay thức ăn
đi về phía Bạch Lan, lòng cô vẫn rất đau đớn!

Cô biết cô vẫn không có cách nào giả vờ không quen biết mẹ!

Có khi, yêu cũng là một loại tổn thương. Người tàn nhẫn, lựa chọn làm

tổn thương người khác; người thiện lương, lựa chọn làm tổn thương mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.