Lang Vương nhìn Bạch Tuyết rũ đầu, dáng vẻ đầy lo lắng và bất an,
trong lòng anh đau nhói.
"Người phụ nữ ngốc, đoán mò cái gì." Lang Vương cưng chìu vuốt ve
mái tóc Bạch Tuyết.
"Nếu không trở về Yêu Giới đi, nơi đó cần anh." Bạch Tuyết nói thật
nhỏ.
"Chẳng lẽ em sẽ không cần anh? Em biết ở Yêu Giới anh có rất nhiều
phụ nữ, em không lo lắng sao? Hả?" Lang Vương cười xấu xa nói.
"Em tin tưởng anh sẽ không, em cũng ra lệnh không cho phép anh và
những phụ nữ kia có tư tình. Anh là người đàn ông của em, là người ông
của chính em." Bạch Tuyết quệt mồm, đưa tay vòng chắc cánh tay Lang
Vương, nũng nịu đưa mặt vào cánh tay bền chắc của anh.
"Người phụ nữ nhỏ bá đạo như vậy, hiện tại rất có dáng vẻ của sói mẹ
nha." Lang Vương vuốt cái mũi nhỏ của Bạch Tuyết một cái.
"Em chính là bá đạo, về sau anh chính là của em, em mới không cần chia
sẻ anh với người khác. Những người phụ nữ kia sau khi anh trở về liền giải
tán họ, cũng làm cho các cô ấy tái giá, đi tìm diendanlqd hạnh phúc của
mình. Dù sao không cho phép giành anh với em." Bạch Tuyết trợn to hai
mắt, hướng về phía anh và nói thật hung hãn.
"Giải tán? Vậy mà em có thể nghĩ ra được. Anh là Lang Vương, làm sao
có thể làm như vậy!" Lang Vương khó xử nhìn người phụ nữ nhỏ.
"Tốt lắm, đã làm khó anh, những chuyện này liền do em tới xử lý, em
nhất định phải giải tán những người phụ nữ bên cạnh anh, làm cho các cô
ấy đi tìm hạnh phúc của mình. Giống như kiểu của chúng ta là đều yêu đối
phương vậy."