Vương nắm được cằm của Bạch Tuyết một phen, hung hăng cắn một cái
lên môi cô.
"Anh —— đáng ghét!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Tuyết đỏ lên.
Nhìn người phụ nữ nhỏ đỏ mặt lên, thân thể Lang Vương nóng theo lên.
Phía dưới đã dậy.
Nhìn Ức Ức rất nhập tâm chơi bùn đất ở chỗ không xa.
Lang Vương cầm tay nhỏ bé của Bạch Tuyết lên, liền hướng về phía hạ
thân sờ soạng.
"Làm thế nào? Đã dậy." Mặc dù cách khố trong và quần dài, nhưng cảm
thấy độ cứng nơi đó vẫn như cũ. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, lúng túng,
xấu hổ. Cô cố gắng rút tay về, đáng ghét người đàn ông này có sức lực hơn
cô, cầm lấy tay cô không thả, ép buộc cô đụng vào Đại Gia Hỏa (theo mình
nghĩ là chỗ đó của đàn ông, vì lúc này Lang Vương đang cầm tay Bach
Tuyết chạm vào đó) của anh, khiến Bạch Tuyết thẹn thùng mặt hồng tim
đập.
"Nhớ nó chứ. Yên tâm, nó vĩnh viễn đều là của em, các người phụ nữ
khác không có phần." Lang Vương cười xấu xa.
Tâm tình người đàn ông này thật xấu xa, rõ ràng là Bạch Tuyết không
phải có ý đó, anh lại cố ý vặn vẹo ý tứ của Bạch Tuyết.
"Ở đâu mà có chuyện đó! Em không cho phép anh và những người phụ
nữ kia có tư tình, nhưng mà, cũng không phải là nói chính là em nghĩ cái
kia sao! Anh buông tay em nhanh lên!" Bạch Tuyết lúng túng nói.
Nhìn dáng vẻ của người phụ nữ nhỏ, Lang Vương cười tà mị, cánh môi
khêu gợi tiến tới bên tai cô, cho Bạch Tuyết một loại cảm giác không rõ, rất