học nhiều hơn để trở thành lãnh đạo theo tình huống hơn là bà nghĩ, do vậy
bà chưa tiến bộ được nhiều như dự kiến.”
“Tôi đoán rằng điều này sẽ làm giảm quyết tâm của tôi,” nhà doanh
nghiệp nói.
“Đúng thế,” Kathy nói. “Nếu trở thành D2, bà có thể trở nên nản chí và
thậm chí muốn bỏ cuộc.”
“Tôi không nghĩ rằng tôi sẽ bỏ cuộc dễ dàng như vậy,” nhà doanh
nghiệp nói.
“Có lẽ không,” Kathy trả lời. “Nhưng bà sẽ muốn hiểu nhiều hơn về lý
do nằm sau các câu hỏi cái gì, khi nào và thế nào. Bà sẽ muốn cân nhắc,
muốn biết mình có đang tiến bộ hay không. Và bà sẽ cần được động viên
khích lệ.”
“Hãy cho tôi biết về mức độ phát triển D3 đi.”
“Chúng tôi gọi D3 là người đóng góp có khả năng nhưng thận trọng
(capable but cautious contributors). Họ đã chứng tỏ được một số năng lực
và kinh nghiệm làm việc, nhưng họ thiếu sự tự tin để làm việc một mình.
Họ có thể tự phê bình và không chắc chắn. Họ có thể chán với một mục
tiêu hay công việc, bằng cách đó bị mất đi quyết tâm.”
“Thế còn D4 thì sao?” nhà doanh nghiệp hỏi.
“Nếu trở thành D4 trong việc học để trở thành nhà lãnh đạo theo tình
huống, bà sẽ là người đạt thành tích độc lập (self-reliant achiever). Bà có
năng lực cao và quyết tâm cao.”
“Bây giờ chị đã làm rõ mọi thứ như vậy,” nhà doanh nghiệp nói, “tôi có
thể thấy rằng những người ở mức độ phát triển khác nhau cần được đối xử
khác nhau.”
“Đúng vậy,” said Kathy. “Tôi rất mừng đã làm cho bà hiểu rõ.”
“Tôi cho rằng những người có khả năng làm việc độc lập—không cần
chỉ dẫn nhiều—đang ở D3 hoặc D4,” nhà doanh nghiệp nói.
“Chính xác!” Kathy nói. “Khi ở các mức độ phát triển này, họ đã chứng
tỏ kỹ năng và kiến thức cần thiết để đạt kết quả cao. Sự khác biệt giữa D4
và D3 là sự quyết tâm. Nếu thiếu sự tự tin, D3 cần những câu hỏi tốt. Họ
cần có người lắng nghe họ. Họ cần nghe được giọng nói của chính mình để
tự tin vào kiến thức và kỹ năng họ có. Họ cần hỗ trợ và khích lệ. Nếu D3 có