“Bà nói đúng,” vị Giám Đốc Một Phút nói. “Đó là cách mà những
người chưa có kinh nghiệm được quản lý và bằng cách đó họ đã mất đi sự
quyết tâm. Một khi bạn đã mất đi sự quyết tâm, chỉ ra hướng đi vẫn chưa
đủ; bạn cần cả sự hỗ trợ và động viên.”
“Ông đang chuyển sang phong cách S2 hay là kèm cặp, đúng không?”
nhà doanh nghiệp gợi ý.
“Đúng,” vị Giám Đốc Một Phút nói. “Đây là phong cách tốt nhất khi mà
người ta đã vỡ mộng.”
“Kathy đã nói với tôi về người học vỡ mộng, nhưng tôi muốn được
nghe ông nói về sự vỡ mộng,” nhà doanh nghiệp nói.
“Bà có nhận thấy rằng,” vị Giám Đốc Một Phút nói, “khi người ta bắt
đầu thực hiện một nhiệm vụ, họ thường thấy rằng khó làm chủ công việc
hơn họ đã từng nghĩ? Đó thường là lý do làm họ mất đi sự thích thú. Hoặc
cũng có thể sự giảm quyết tâm là do họ nghĩ rằng những cố gắng của họ sẽ
không được đền đáp. Hoặc cũng có thể họ không nhận được sự chỉ dẫn cần
thiết—thực tế, họ thường xuyên bị ‘đập’. Hoặc là sự tiến bộ rất chậm hay
không có đã làm họ mất đi sự tự tin vào khả năng học hỏi để làm tốt nhiệm
vụ. Khi sự vỡ mộng này xảy ra—khi mà sự háo hức ban đầu đã bị xói mòn
—phong cách tốt nhất là kèm cặp, nghĩa là chỉ dẫn nhiều và hỗ trợ cũng
nhiều.”
“Ông muốn tiếp tục chỉ dẫn vì họ vẫn cần xây dựng kỹ năng và năng
lực?” nhà doanh nghiệp hỏi.
“Đúng,” vị Giám Đốc Một Phút nói. “Nhưng bà vẫn cần lắng nghe
những bận tâm của họ, đưa ra cách nhìn, và ghi nhận sự tiến bộ. Và bà
muốn họ tham gia vào việc quyết định khi có thể, bởi vì đó là cách mà bà
lấy lại được sự quyết tâm của họ.”
“Ông nói như thể mọi người đều bị vỡ mộng ở một thời điểm nào đó khi
họ học một nhiệm vụ mới hoặc bắt đầu một dự án mới.”
“Một số người vỡ mộng nhiều hơn những người khác,” vị Giám Đốc
Một Phút nói. “Tùy thuộc vào mức độ hỗ trợ và thời gian của người quản
lý. Nhưng tôi đã đi trước bản thân.”
“Thật thú vị,” nhà doanh nghiệp nói. “Như vậy phong cách lãnh đạo chỉ
dẫn (S1) tốt hơn cho những người bắt đầu nhiệt tình (D1), trong khi phong