“Đúng là như vậy,” vị Giám Đốc Một Phút cười nói. “Bà McBride là ví
dụ rất rõ về phong cách lãnh đạo chỉ dẫn. Ở gần đó có một lớp năm khác.
Cửa phòng này đóng nhưng trên cửa có một ô cửa sổ nhỏ. Tôi nhìn qua ô
cửa sổ, và trong phòng nhìn giống như vườn bách thú thu nhỏ. Lũ trẻ chạy
vòng quanh phòng, nhảy lên cả bàn ghế. Cô giáo Jones—một phụ nữ tuyệt
vời—đang ôm, hôn lũ trẻ và nhảy cùng với chúng. Thật là một nơi vui vẻ.
Sự khác biệt lớn làm sao!
“Bà có cho rằng cô Jones là một giáo viên tốt đối với Tom ở môn đọc?”
Giám Đốc Một Phút hỏi.
“Có,” nhà doanh nghiệp nói.
“Tại sao?”
“Con trai ông không cần một giáo viên ở môn đọc,” nhà doanh nghiệp
cười nói.
“Đúng thế,” vị Giám Đốc Một Phút nói. “Khi bạn đã biết rõ bạn đang
làm gì, bạn không cần có một giáo viên hách dịch.”
“Nhưng nếu bạn buộc phải có một giáo viên cho môn học tốt nhất của
bạn,” nhà doanh nghiệp cười lớn và nói, “ai mà không muốn một người
thân thiện và thoải mái như cô Jones?”
“Tôi nói với bà McBride, ‘Tom không được giỏi toán lắm. Bà có thể
uốn nắn nó được không?’
“‘Chắc chắn là được,’ bà ấy nói.
“‘Bà sẽ làm như thế nào?’ Tôi hỏi.
“‘Sẽ dễ dàng hơn rất nhiều,’ bà McBride nói, ‘nếu tôi dạy em nó từ ban
đầu. Tôi nghĩ rằng em ấy đã mất nhuệ khí vì thực tế khó khăn hơn em ấy
nghĩ, và em đã học không tốt. Do vậy bây giờ khi đến giờ toán tôi sẽ nói với
Tom rằng, “Đến giờ toán rồi, Tom. Hãy lại đó và lấy tập toán của em.” (Tôi
không nghĩ rằng em ấy sẽ lấy tập của chính mình. Thay vào đó có lẽ em ấy
sẽ lấy tập của một người bạn hôm đó vắng mặt, chỉ để làm mọi sự rối tinh.)
Sau đó tôi đưa em ấy trở về bàn và nói, “Tom, tôi muốn em làm bài tập từ
số một đến số ba, và tôi sẽ quay lại sau 5-10 phút để kiểm tra bài của em.
Nếu chúng ta cùng học như thế này, tôi chắc chắn điểm toán của em sẽ tốt
lên.”’