LẠNH LÙNG HAY ÔN NHU (ĐAM TỨ TUYỆT) - Trang 165

gói túi nhỏ, cẩn thận xé gói, ngón tay thon dài trét chất lỏng màu trắng tinh
khiết, nhẹ nhàng chùi lên đôi môi đỏ mọng.

- Ngoan, Mạch Tư đang ngủ trong phòng ba mẹ, sẽ không phát hiện

chúng ta đâu. Đến. - Quai hàm bị Tuệ Sương đẩy ra phía sau, tầm mắt
Mạch Quai lúc này chỉ chăm chú nhìn xuống bầu ngực cùng chiếc quần lót
mỏng manh của cô, không để ý đôi môi của cô bất ngờ hôn lên môi hắn.

- Ưm... ân. - Đôi môi ướt át chạm vào nhau, Mạch Quai vô tình nếm

được tư vị của chất lỏng còn lưu lại trên môi Tuệ Sương, lông mày nheo
chặt, hạ thân không hiểu sao lại cứng rắn, chết tiệt, trong suốt 17 năm nay
hắn đời nào có phản ứng với nữ nhân, không lẽ....

- Chị! Chị dùng xuân nhược!? - Mạch Quai hung hăng đẩy vai Tuệ

Sương, kích động nói.

- Ha ha, thông minh lắm. Em thế này, chị sẽ yêu em mất Mạch Quai. -

Tuệ Sương che miệng cười dịu dàng, nắm lấy bàn tay Mạch Quai, nhẹ
nhàng đặt lên bộ ngực căng tròn của mình.

- Hãy chiếm lấy chị đi. Không kịp, lễ cưới này Mạch Tư sẽ chiếm chị

mất.

Mạch Quai còn chưa kịp phản ứng, quần đùi của hắn lập tức bị kéo

xuống, bàn tay Tuệ Sương ở bên trong không ngừng vuốt ve hạ thân cương
cứng của hắn.

Mạch Quai bị tác dụng của xuân nhược mà gò má nóng như lửa đốt,

dục vọng dâng trào mãnh liệt, hắn ngẩng đầu thở dốc, hai mắt lim dim
chăm chú nhìn cơ thể tuyệt mỹ của Tuệ Sương, rốt cuộc nhịn không được
liền hung hăng đè cô xuống, đầu ngón tay mân mê xoa lấy cặp vú trơn mịn
của cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.