— Jivaro răng tốt. Jivaro ăn nhiều thịt khỉ.
Đôi khi một bệnh nhân rú lên làm cho cả chim chóc cũng hoảng sợ. Bác
sĩ nới gọng kìm ra bằng cách đập bàn tay vào cán.
— Hãy ngồi yên như một thằng đàn ông. Ta biết là ta làm chú mày đau,
nhưng ta đã nói rồi, đấy là lỗi của ai? Đừng có làm vẻ gớm ghiếc. Ngồi yên
để chứng tỏ cho mọi người biết, chú mày không bị thọt hai hòn dái lên tới
cổ.
— Nhưng bác sĩ đã nhổ cả linh hồn nhà em, cho em xin ngụm nước.
Bác sĩ đã nhổ xong răng của bệnh nhân cuối cùng. Ông trút một tiếng
thở dài, gói những hàm răng giả không bán được trong cái thảm tím như
mầu khăn của giáo chủ. Trong lúc tẩy trùng các dụng cụ, ông nhìn thấy một
con thuyền độc mộc của một người Shuars đi qua.
Người thổ dân đứng chống sào ở phía cuối con thuyền mỏng mảnh. Đến
ngang tầm tàu Sucre, anh ta chống nó cập vào thân con tàu. Khuôn mặt
nhăn nhó cáu kỉnh của thuyền trưởng hiện ra từ trên mạn tàu. Người Shuars
vừa hoa chân múa tay giải thích một điều gì đó vừa không ngớt khạc nhổ.
Bác sĩ lau khô các dụng cụ nha khoa, xếp chúng vào một cái cặp da đen,
rồi ông cầm chiếc khay đựng những cái răng đã nhổ hất nó xuống dòng
nước. Thuyền trưởng và người thổ dân đi ngang qua ông, rảo bước về phía
tòa thị chính.
— Bắt buộc phải chờ rồi, bác sĩ. Người ta mang đến cho chúng ta xác
một thằng gringo. Cái tin mới này không làm cho ông thích thú. Sucre là
một con tàu chật chội, đặc biệt trong những chuyến quay về, khi người ta
chất đầy tàu chuối xanh và những bao tải cà-phê thô cuối mùa đã thối gần
một nửa. Mùa mưa có thể đuổi kịp con tàu, một chuyện có khả năng xảy ra,
do nó đã bị chậm một tuần bởi những hỏng hóc kỹ thuật. Nếu như vậy hàng
hóa, hành khách, và cả ê-kíp phải chung nhau một cái mái bạt, không có đủ