“Khi dấu vết của nó quá dễ tìm, khi người ta tưởng bắt được nó đến nơi,
đó chính là lúc con báo đang đứng ở đằng sau, mắt nhìn chăm chú vào gáy
kẻ săn mình.” Người Shuars nói vậy, và đó là sự thật.
Có một lần, theo yêu cầu của những người khẩn hoang, ngươi đã chứng
kiến sự khôn ngoan của những con mèo đốm đen to lớn này. Một con báo
lớn đã tàn sát bò và lừa, khiến họ yêu cầu ngươi giúp đỡ. Cuộc truy lùng
thật vất vả. Đầu tiên con báo để cho ngươi bám theo dấu nó, dẫn ngươi đến
tận chân núi Condor, một vùng đất bằng phẳng chỉ có cây bụi lúp xúp, rất
thuận tiện để nó rình sát mặt đất. Cho đến khi ngươi hiểu ra cái bẫy của nó,
định tìm cách quay trở về rừng già, con báo đã hiện ra chặn đường. Nhưng
nó không để cho ngươi có đủ thời gian ngắm bắn. Ngươi đã bắn ba lần đều
trượt, và cuối cùng ngươi hiểu, con báo muốn làm cho ngươi mệt mỏi trước
cuộc tấn công cuối cùng của nó. Nó muốn làm cho ngươi hiểu, nó cũng biết
chờ đợi, có thể nó còn biết ngươi không có nhiều đạn.
Đó là một cuộc đấu sòng phẳng. Ngươi có nhớ? Ngươi nằm chờ, không
động đậy đến một bắp thịt, chỉ thỉnh thoảng tự tát vào má mình để xua
những cơn buồn ngủ. Ba ngày nằm chờ đợi, cho đến lúc con báo cảm thấy
đủ tự tin để tấn công. Một thủ thuật tốt, đó là nằm chờ trên mặt đất, súng
lên đạn sẵn.
Tại sao lại nhớ lại tất cả những kỷ niệm? Bởi vì con báo cái chiếm hết
suy nghĩ của ngươi? Cũng có thể ngươi và nó, cả hai đều giống nhau? Sau
bốn lần vồ người, con báo đã đủ hiểu biết về con người cũng như ngươi
hiểu về loài báo. Có thể ngươi còn biết ít hơn nó. Người Shuars không săn
báo. Thịt chúng không ăn được, còn bộ da của một con đủ để làm những đồ
trang sức cho mấy thế hệ. Những người Shuars. Ngươi muốn có một người
ở bên cạnh ngươi trong lúc này? Tất nhiên rồi, đó là Nushino, bạn của
ngươi.
— Người anh em, có thể tìm dấu nó không?