LÃO GIÀ MÊ ĐỌC TRUYỆN TÌNH - Trang 59

xác không còn mắt. Những con gà rừng, loài chim mầu đỏ, bé nhỏ nhưng
săn chắc, loài duy nhất có khả năng bay dưới trời mưa như trút nước, đã
làm tròn nhiệm vụ xoá đi tất cả thần sắc của người quá cố.

Xã trưởng ra lệnh kéo cái xác lên bờ. Lúc xác được đặt nằm trên bờ

sông, người ta có thể nhận ra người xấu số bởi cái mồm của hắn.

Đó là Napoléon Salinas, một người đi tìm vàng, mới hôm qua còn được

bác sĩ chữa răng. Salinas là một trong số ít người không muốn nhổ răng, mà
muốn bịt răng bằng vàng. Hắn có một cái mồm đầy vàng. Dưới trời mưa
đang làm bết tóc hắn, hàm răng nở một nụ cười mà chẳng ai muốn chiêm
ngưỡng.

Xã trưởng đưa mắt tìm ông già:

— Thế nào? Lại là con mèo cái à?

Antonio José Bolivar ngồi xổm trước cái xác, không quên nhớ tới mớ

cua đang bị cầm tù ở nhà. Ông vạch vết thương nơi cổ, biểu thị sự đồng tình
bằng một cái gật đầu.

— Tốt lắm, bớt đi được một thằng. Xã trưởng kết luận. Sớm hay muộn

ma quỷ cũng bắt chúng đi.

Lão béo có lý. Trong mùa mưa, những người tìm vàng bị cầm chân

trong những căn nhà được xây vội vàng. Họ ngồi rình những khoảnh khắc
ngớt mưa hiếm hoi. Nhưng trời không bao giờ tạnh được lâu, mà luôn vội
vàng nhường bước cho những cơn mưa xối xả như vòi rồng.

Họ áp dụng đúng từng chữ câu châm ngôn "thời gian là vàng bạc", bởi

trời mưa làm cho họ có thời gian chơi bời. Họ đánh bài bằng những bộ tú
nhầy nhụa mỡ, mà những hình vẽ đã bạc cả mầu lờ mờ khó nhận ra được.
Máu cờ bạc bốc lên, ai cũng muốn có con át chủ. Họ nghi ngờ lẫn nhau và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.