LÃO GIÀ MÊ ĐỌC TRUYỆN TÌNH - Trang 84

— Phân. Ông không ngửi thấy à?

— Tôi biết đó là phân. Chúng ta ngủ dưới một bầy khỉ à?

Một thứ ánh sáng mờ nhạt bắt đầu làm rõ nét những bóng người và hình

khối của rừng già.

— Thưa ông xã trưởng, giá như điều này có thể giúp ông được chút gì.

Khi người ta đóng trại trong rừng, thì phải trú dưới một cái cây bị cháy hay
đã chết khô. Những con dơi đậu trên đó là những cái chuông báo động tốt
nhất. Bởi khi chúng bay theo hướng ngược lại của tiếng động, những con
vật đó chỉ cho người ta biết tiếng động đến từ đâu. Nhưng ông đã làm
chúng sợ với tiếng quát và cái đèn của ông. Thế là chúng bay mất và ỉa lên
đầu chúng ta. Giống như tất cả các loài gặm nhấm, đó là những con vật
nhạy cảm. Chỉ cần một tín hiệu nguy hiểm rất nhỏ, chúng sẽ nhả tất cả
những gì chứa trong bụng để làm nhẹ mình trước khi bay đi. Thôi, bây giờ
ông hãy gội đầu cho kỹ, nếu ông không muốn bị muỗi ăn thịt.

Xã trưởng bắt chước mọi người lau chùi những đám phân hôi thối. Khi

họ làm xong, thì trời đã đủ sáng để họ tiếp tục lên đường.

Họ đi bộ ba tiếng liền, luôn hướng về hướng đông, đi vượt qua các dòng

suối đang cơn lũ, các khe hẹp, các bụi cây. Họ vừa đi, vừa ngửa mặt hứng
nước mưa trên trời cho tỉnh táo, rồi họ dừng chân bên một đầm nước để ăn
uống một cái gì đó.

Họ hái quả rừng và bắt cua, mà lão béo từ chối không dám ăn sống. Vẫn

quấn tròn mình trong cái áo mưa mầu xanh, hắn run rẩy vì lạnh và tiếp tục
than vãn vì không thể đốt lửa.

— Chúng ta đã đi gần đến nơi rồi. — Một người nói.

— Đúng, nhưng chúng ta sẽ đi vòng ra phía đằng sau. Đi thẳng dọc theo

dòng suối sẽ dễ dàng hơn, nhưng con thú vốn thông minh và nó có thể dành

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.