LÃO GORIOT - Trang 213

Michonneau mặc lại cho gã ta chiếc áo. sơ mi. Gã ta nặng thật, côgái già
vừa nói vừa đỡ gã nằm xuống.

- Yên lặng nào. Liệu anh ta có tủ két không? Cô gái già nóimột cách sâu

sắc, đôi mắt hau háu săm soi khắp các bức tường như muốn chọcthủng
chúng. Phải tìm cách mở cái ngăn kéo bàn giấy này đã.

- Có lẽ không được đâu.

- Không, tiền đã mất đi rồi thì đồng tiền đó là của tất cảmọi người, nó

không còn là của riêng ai cả. Nhưng chúng ta đang thiếu thờigian, cô ta nói.
Tôi nghe thấy tiếng chân bà Vauquer.

- Đây là khí ête, bà Vauquer nói. Chà, hôm nay thật lắmchuyện. Trời!

Bác ta không thể ốm được, bác ta trắng bệch như một con gà.

- Như một con gà ư? Poiret đã nhắc lại.

- Tim bác ta vẫn đập đều đặn, bà goá vừa nói vừa đặt tay lênngực

Vautrin.

- Đều đặn à? Poiret nói trong sự ngạc nhiên.

- Ông ta rất khỏe.

- Bà thấy thế ư? Poiret hỏi.

- Thế ư? Bác ta có vẻ như đang ngủ. Sylvie đã đi tìm bác sĩ.Này cô

Michonneau, bác ta cảm nhận được khí ête. Mặc kệ đi, đó là một sự co
rútcơ bắp đấy mà. Mạch của bác ta vẫn tốt, bác ta khoẻ như người Thổ Nhĩ
Kỳ. Hãynhìn này, cô, bác ta có cái đám lông dày ở bụng đây này. Người thế
này sẽ sốngmột trăm tuổi. Bộ tóc của bác ta bám chặt gớm. À! Thì ra nó
được dán keo, bácta đeo tóc giả vì tóc thật của bác đỏ quạch đây này. Mọi
người nói xem, bộ tócmàu đỏ đẹp hay là xấu! Theo anh, nó đẹp chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.