LÃO GORIOT - Trang 211

Lão Goriot nắm tay cậu sinh viên và xiết chặt, ông có vẻ nhưmuốn hôn

lên đó.

- Ôi! Ôi! Vautrin kêu lên. Những người Italiens có một từrất hay: Cần

phải có thời gian!

- Tôi đợi câu trả lời, người nhận chuyển hộ thư của bàNucingen nói với

Rastignac.

- Hãy nói với bà ấy là tôi sẽ đến.

Người đàn ông đi ra. Eugène đang ở trong một tình trạng dễnổi cáu mà

không thể kiên nhẫn được nữa. - Phải làm gì đây, chàng cất cao giọngnói,
như tự nói với chính lòng mình. Chẳng có dấu tích nào cả.

Vautrin bắt đầu mỉm cười. Lúc này thuốc nước được tiêu thụhoàn toàn

bởi cái dạ dày đã làm việc.

Tuy nhiên tên tù khổ sai lại rất khoẻ mạnh khi gã ta đứngdậy, nhìn

Rastignac và nói với cậu bằng giọng to trầm:

- Chàng trai trẻ, điều thiện đến với chúng ta trong khi ngủ.

Dứt câu, Vautrin ngã lăn ra đất.

- Vì vậy mới có sự công bằng của Chúa, Eugène nói - ôi, cáigì xảy ra

với bác Vautrin tội nghiệp thế này?

- Có lẽ bất tỉnh nhân sự, cô Michonneau kêu lên.

- Sylvie này, con gái của ta, hãy đi đón bác sĩ đi, bà goánói. À! cậu

Rastignac, cậu hãy chạy nhanh đến nhà ông Bianchon đi; Sylvie cóthể
không gặp được bác sĩ của chúng tôi, ông Grimprel đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.