LÃO GORIOT - Trang 209

hãy nói: em phải chạy tới, hay em phải bay.Nhưng nếu anh mệt thì bố em
đã đến nói với em điều đó. Vậy điều gì đã xảy ravới anh?..."

- Phải, điều gì đã xảy ra à? - Eugène vừa nói vừa đi vàophòng ăn, chàng

vò nát bức thư mà không cần đọc hết nó. Đã mấy giờ rồi nhỉ?

- Mười một giờ ba mươi, Vautrin nói khi ông đang cho đườngvào cốc cà

phê của mình.

Gã tù khổ sai vượt ngục đưa cái nhìn lạnh lùng đầy ma lực vềphía

Eugène như là một số người đàn ông siêu phàm thượng thế. Người Eugène
runlên bần bật. Mọi người nghe thấy tiếng xe ngựa đi trong phố và người
đánh xenhà ông Taillefer, mà bà Coutune đã nhận ra ngay lập tức khi anh ta
bước vàoquán trọ với vẻ rất sợ hãi.

- Thưa cô, anh ta thốt lên, bố cô đang hỏi cô.

Một nỗi bất hạnh lớn đã đến. Frédéric đã đánh nhau tay đôi,anh ta đã

nhận được một nhát kiếm trên trán, các bác sĩ phải chịu bó tay về vếtthương
đó; cô có rất ít thời gian để nói lời tạm biệt với anh ta, anh ta khôngcòn
nhận thức được nữa.

- Ôi chàng trai trẻ đáng thương! Vautrin thốt lên. Sao ngườita lại làm thế

khi có ba mươi nghìn tiền công trái? Rõ ràng là chàng thanh niênkhông biết
cách cư xử.

- Này ông! Eugène thét lên.

- Ơ này, cái gì thế, cậu bé? Vautrin nói bằng cách ngừnguống cà phê một

cách nhẹ nhàng, cái việc mà cô Michonneau đã theo dõi với sựchú ý quá
mức đến nỗi chẳng chú ý gì đến yếu tố kỳ lạ làm sững sờ tất cả mọingười ở
Paris, không có những cú đấm tay đôi vào tất cả các buổi sáng phải không?

- Tôi đi với cô, Victorine, bà Couture nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.