LÂU ĐÀI - Trang 100

- Bây giờ nếu bà cho phép, - K. nói. - Tôi xin hỏi một điều rất thô

lỗ.

Bà chủ quán im lặng.
- Tóm lại là tôi không có thể hỏi? - K. nói. - Với từng ấy điều tôi

cùng đã hiểu cả rồi.

- Tất nhiên, - bà chủ quán nói, - là ông đã hiểu cả, đây là một việc

đặc biệt. Ông đã hiểu nhầm tất cả, kể cả sự im lặng. Ông không có
khả năng khác. Tôi cho phép ông hỏi.

- Nếu tôi hiểu sai tất cả, thì có lẽ tôi hiểu sai cả câu hỏi của mình,

- K. nói,- có lẽ câu hỏi của tôi cũng không thô lỗ. Tôi chỉ muốn biết là
bà đã làm quen với ông nhà như thế nào, và ông bà đã đến với cái
quán này ra sao?

Bà chủ quán nhăn trán, trả lời chàng một cách lãnh đạm.
- Chuyện rất đơn giản. Bố tôi là thợ rèn, còn Jankó, người chồng

hiện nay của tôi, hồi ấy là anh chàng coi ngựa cho một ông chủ lớn,
và thường đến chỗ bố tôi. Sau đó, khi tôi gặp Klamm lần cuối cùng,
tôi rất bất hạnh mặc dù không nên như vậy vì mọi việc đều xảy ra
theo cách thức của nó, chính Klamm đã quyết định là tôi không còn
được đến gặp ông ấy nữa; nghĩa là việc đó đã xảy ra theo cách thức
của nó. Chỉ có các nguyên nhân là chưa rõ ràng, lẽ ra tôi đã có thể
tìm hiểu những nguyên nhân đó, và không được bất hạnh. Nhưng
tôi đã bất hạnh, không làm việc được, cả ngày tôi ngồi trong mảnh
vườn nhỏ trước nhà. Jankó đã nhìn thấy tôi ở đó, thỉnh thoảng anh
ấy ngồi cạnh tôi, tôi không than vãn với anh ấy, nhưng anh ấy biết
chuyện gì đã xảy ra, vì anh ấy là người tốt. Có khi anh ấy đã khóc
cùng với tôi. Thế rồi ông chủ quán lúc ấy, một lần đi ngang qua
vườn và thấy chúng tôi đang ngồi ở đó - vợ ông ta đã chết, vì thế
ông ta muốn bỏ việc, ông ta lúc ấy cũng đã già rồi - ông ta đứng lại
và ngay tại đó, đã cho chúng tôi thuê quán, và ông ta cũng không
yêu cầu số tiền ứng trước, vì ông rất tin ở chúng tôi, tiền thuê quán

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.