LÂU ĐÀI - Trang 105

- Vậy ông muốn gì ở Klamm? - bà chủ quán hỏi, rồi ngồi dậy, bà

dựng những chiếc gối ở phía sau để có thể dựa lưng vào đó, và nhìn
thẳng vào mắt K. - Tôi đã thành thật kể cho ông nghe chuyện của tôi,
ông có thể học được việc này, việc kia. Bây giờ ông hãy nói cho tôi
cũng chân thành như thế rằng ông muốn hỏi gì Klamm? Tôi đã phải
khó khăn lắm mới thuyết phục được Frida đi lên phòng của ông và
ở lại đó, tôi sợ sự có mặt của cô ấy ở đây làm cho ông không nói
thành thật.

- Tôi không có gì phải giấu giếm cả, - K. nói - Trước hết tôi muốn

lưu ý bà một việc. Bà nói: Klamm quên ngay lập tức. Tôi cho điều đó
thứ nhất là cực kỳ không hiện thực, thứ hai là không chứng minh
được, đó chỉ là một chuyện hoang đường do những cô gái đang
hưởng ân huệ của Klamm nghĩ ra. Tôi ngạc nhiên là bà đã tin vào
những điều bịa đặt nông cạn kiểu đó.

- Không phải chuyện hoang đường, - bà chủ quán nói, - mà là

được đúc kết từ những kinh nghiệm chung.

- Vậy thì những kinh nghiệm mới có thể bác bỏ chúng, - K. nói. -

Ở đây còn có một sự khác biệt giữa trường hợp của bà và của Frida
là không có chuyện Klamm không gọi Frida nữa mà ngược lại, chắc
chắn ông ta gọi nhưng Frida không làm theo. Có thể là ông ta vẫn
luôn luôn chờ đợi cô ấy.

Bà chủ quán im lặng, ánh mắt bà ta chăm chú lướt trên người K.

Cuối cùng bà nói:

- Tôi muốn bình tĩnh nghe tất cả những điều ông nói. Ông đừng

thương hại, mà tốt nhất hãy nói thật lòng. Tôi yêu cầu ông đừng nói
đến tên Klamm, ông hãy gọi là Ông ta, hoặc thế nào cũng được,
miễn là đừng gọi tên.

- Tôi sẵn lòng thôi, - K. nói, - nhưng thật khó nói là tôi muốn gì ở

ông ta. Trước hết tôi muốn được trực tiếp nhìnấy ông ta thật gần,
sau đó tôi muốn nghe tiếng ông ta, và muốn biết ông ta có ý kiến gì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.