LÂU ĐÀI - Trang 109

CHƯƠNG VII

Thầy giáo đợi chàng ở trên phòng. Rất khó có thể nhận ra căn

phòng, thật đáng mừng là Frida đã chăm chỉ như thế. Cô đã thông
gió, nhóm lò sưởi chu đáo, rửa sàn nhà, và dọn lại giường. Những
thứ bẩn kinh người, đồ đạc của đám hầu gái, đã biến đi cùng với họ.
Chiếc bàn mà trước đây ghét bẩn đóng lại thành lớp cứ ám ảnh
người ta, cho dù có quay đi đâu, thì giờ đây đã được phủ một tấm
khăn thêu màu trắng. Như vậy thì có thể tiếp khách. Còn ít đồ lót
của K. mà chắc là Frida mới giặt lúc sáng, đang phơi cạnh lò sưởi
không ảnh hưởng gì lắm. Khi K. bước vào, thầy giáo và Frida đang
ngồi cạnh chiếc bàn đều đứng dậy. Frida chào K. bằng một cái hôn,
thầy giáo thì hơi cúi xuống. K. vẫn còn bị ảnh hưởng của cuộc nói
chuyện với bà chủ quán, đã lơ đãng thanh minh rằng chưa thăm
thầy giáo được, làm như thể thầy giáo vì sốt ruột không thấy chàng
đến thăm nên bây giờ đến tìm chàng. Nhưng thầy giáo với tác
phong điềm tĩnh, tỏ ra khó khănới nhớ lại trước đây họ đã thỏa
thuận với nhau một cuộc gặp gỡ nào đó.

- Thưa ông đạc điền, có phải ông là người lạ mà vài ngày trước

đây tôi đã được đôi lời trò chuyện ở sân nhà thờ? - anh ta nói chậm
rãi.

- Vâng, - K. đáp cộc lốc. Cái mà lúc đó khi bị bỏ rơi, K. đã phải

chịu, thì giờ đây trong căn phòng của mình chàng không thể cho
phép. Chàng quay lại với Frida, và bắt đầu bàn bạc với cô về một
cuộc viếng thăm quan trọng mà ngay bây giờ chàng phải ăn mặc
nghiêm chỉnh hơn để thực hiện. Frida không gạn hỏi chàng nhiều,
ngay lập tức cô gọi những người giúp việc đang xem chiếc khăn trải
bàn mới, và ra lệnh cho họ phải chải sạch quần áo và đôi ủng của K.
Ở dưới sân, K. cởi quần áo, còn Frida lấy xuống một chiếc áo sơ mi
từ dây phơi và cô chạy vào nhà bếp để là.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.