LÂU ĐÀI - Trang 110

Còn lại hai người, K. và thầy giáo đang ngồi im lặng cạnh chiếc

bàn. K. còn bắt anh ta phải đợi một lúc nữa; chàng cởi áo sơ mi, và
bắt đầu rửa người bên chỗ rửa mặt. Chỉ lúc này, quay lưng lại với
thầy giáo, chàng mới hỏi anh ta đến để làm gì.

- Ngài trưởng thôn đã ủy nhiệm cho tôi đến đây, - anh ta trả lời.
K. muốn nghe việc mà ông trưởng thôn ủy nhiệm, nhưng khó có

thể nghe rõ lời thầy giáo trong tiếng vòi nước chảy róc rách, vì vậy
thầy giáo phải đến gần hơn, đứng tựa người vào tường cạnh K. K.
lấy cớ vội đi thăm ai đó theo kế hoạch để thanh minh cho sự tắm rửa
và thái độ cáu kỉnh của mình. Thầy giáo bỏ ngoài tai điều đó, anh ta
nói:

- Ông đã xử sự bất nhã với ngài trưởng thôn một con người già

cả, có công, từng trải và đáng kính như thế.

- Tôi không biết là mình có bất nhã không, - K. nói trong khi lau

người, - nhưng là tôi cũng phải lo chuyện khác hơn là để ý đến tác
phong lịch thiệp, bởi vì đó là chuyện kiếm sống của tôi đã bị sự trì
hoãn nhục nhã của chính quyền đe dọa. Về chi tiết của việc này tôi
khỏi phải kể lại cho anh, bởi vì anh cũng là thành viên tích cực của
chính quyền này. Ngài trưởng thôn kêu ca tôi phải không?

- Ông ấy kêu ca với ai được kia chứ? - Thầy giáo hỏi. - Mà nếu có

ai để mà kêu ca thì chẳng lẽ ông ấy lại đi kêu ca? Tôi chỉ ghi biên bản
về cuộc trao đổi của các ông, theo lời ông ấy đọc cho. Và chính từ
những ghi chép này mà tôi đã có thể hiểu được lòng tốt của ngài
trưởng thôn cũng như những câu trả lời độc đáo của ông.

Trong khi tìm cái lược của mình, chắc là Frida đã cất ở đâu đó, K.

nói:

- Như thế nào? Biên bản ư? Ai đó đã ghi biên bản về tôi mà

không có mặt tôi sao, hơn nữa người đó lại không có mặt ở cuộc nói
chuyện đó. Cũng hay ho đấy. Nói chung tờ biên bản đó để làm gì?
Đấy là việc làm chính thức phải không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.