LÂU ĐÀI - Trang 129

được một cái gì đó, đã dành được một cái gì đó, dẫu rằng nó chỉ mới
có vẻ như là của mình thì chàng cũng sẽ không trao khỏi tay ngay từ
lời ra lệnh đầu tiên.

- Cho dù ông ở đây hay ông đi, bằng cách nào ông cũng không

gặp người đó, - ông ta nói với một niềm tin cứng nhắc nhưng vẫn lộ
rõ sự nhượng bộ đối với diễn biến suy nghĩ của K.

- Thế thì tôi cứ ở đây dù không gặp được, - K. bướng bỉnh nói,

chàng không chịu để ngài trẻ tuổi này đuổi khỏi đây bằng lời nói.
Ngài trẻ tuổi với thái độ trịch thượng trên khuôn mặt thảng thốt, đã
nhắm mắt lại một phút, như thể ngài muốn trở lại với đầu óc tỉnh
táo của mình trước sự đần độn của K. Rồi ông ta liếm hết môi bằng
đầu lưõi và nói với gã xà ích:

- Tháo ngựa ra!
Gã xà ích vâng lời, nhưng vẫn liếc trộm K. một cách tức tối. Bây

giờ, trong chiếc áo lông to xù gã vẫn leo xuống ghế ngồi. Gã lưỡng
lự không phải như chờ đợi ngài trẻ tuổi hủy bỏ lệnh, mà là hy vọng
rằng rốt cuộc K. sẽ thay đổi cách xử sự, gã bắt đầu cho ngựa kéo xe
lùi về phía hiên nhà, chắc chắn ở đó, đằng sau cái cổng lớn có
chuồng ngựa và nhà để xe. K. còn lại một mình, một phía là gã xà
ích và chiếc xe trượt tuyết đang xa dần, phía khác, nơi mà K. đã đi
đến đây, là ngài trẻ tuổi đang bỏ đi.

Cả hai đều đi rất chậm, như thể muốn để chàng hiểu rằng chàng

có quyền gọi họ quay lại.

Có lẽ K. cũng có cái quyền đó, nhưng chàng không thấy có ích lợi

gì cả: gọi xe trượt tuyết trở lại có nghĩa là tự đuổi chính mình đi. Vậy
là chàng ở lại, làm người chủ duy nhất của nơi đó, nhưng thắng lợi
không mang niềm vui đến cho chàng. Hết nhìn theo ngài trẻ tuổi,
chàng lại nhìn theo gã xà ích. Ngài trẻ tuổi khi đến bên cửa mà K. đã
bước qua để vào sân, còn quay lại nhìn lần nữa. K. như thấy ngài lắc
đầu trước bấy nhiêu cảnh ương bướng, sau đó với cử chỉ cương

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.