LÂU ĐÀI - Trang 132

- Các ông ấy có loại rượu ngon hơn, - K. nói.
- Có thể lắm, - Pepi nói, - nhưng tôi không có.
Với câu nói đó, cô ta đã giải quyết xong với K. và lại xoay quanh

ngài trẻ tuổi. Nhưng vì ngài không cần gì cả, nên cô ta chỉ lượn lờ
đằng sau lưng, và cố gắng nhìn trộm các giấy tờ qua vai của ngài với
vẻ tôn kính, dè dặt. Đúng là sự tò mò và hợm hĩnh vô nghĩa, bà chủ
quán cũng nhíu mày không đồng tình.

Thế rồi sau đó bỗng ngài trẻ tuổi ngẩng nhìn lên, mắt dán vào

khoảng không, hầu như ngài lặng người đi. K. quay lại, chàng
không nghe thấy cái gì đặc biệt, và hình như những người khác cũng
không nghe thấy gì cả. Bà chủ quán thì với những bước dài nhón
chân chạy đến cánh cửa mở ra sân, và nhìn trộm ra ngoài qua lỗ tra
khóa rồi với đôi mắt mở to, nét mặt hứng khỏi bà ta quay lại với mọi
người, vẫy họ đến gần. Bây giờ thì người ta thay nhau nhìn ra, nhìn
lâu nhất là bà chủ quán, nhưng bà cũng nghĩ đến cô Pepi nữa, so với
họ thì ngài trẻ tuổi là người thờ ơ nhất. Ông ta và Pepi nhanh chóng
quay trở lại, chỉ có bà chủ quán là tiếp tục nhìn với vẻ mặt căng
thẳng, người oằn xuống gần như là quỳ, trông như thể bà ta van xin,
phù phép cái lỗ tra khóa để nó cho bà đi qua, vì đã từ lâu không thể
nhìn thấy gìrốt cuộc khi ngẩng lên, bà vuốt khắp mặt, sửa lại tóc, thở
sâu; có thể thấy rằng bà lại che mắt làm quen với cảnh tượng của căn
phòng và mọi người một cách rất khó khăn. Bất chấp cả ý muốn của
mình. K. không phải chỉ tin chắc vào điều mình đã biết mà còn đề
phòng bị tấn công bất ngờ, trong chốc lát chàng cảm thấy là mình dễ
bị thương tổn.

- Vậy là Klamm đã đi rồi sao? - chàng hỏi.
Bà chủ quán đi ngang bên cạnh chàng không nói nhưng ngài trẻ

tuổi đã trả lời chàng từ chỗ chiếc bàn:

- Vâng, đúng thế, sau khi ông bỏ chỗ đón đợi ông ấy thì Klamm

có thể ra đi. Nhưng ông ta mới nhậy cảm làm sao, thật đáng kinh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.