LÂU ĐÀI - Trang 133

ngạc. Bà có chú ý thấy ông ta lo lắng nhìn quanh không, bà chủ
quán?

Bà chủ quán có vẻ không nhận thấy điều đó, ngài trẻ tuổi vẫn

tiếp tục:

- Bây giờ thì may là không có thể nhìn thấy gì nữa, gã xà ích đã

quét luôn cả dấu vết trong tuyết.

- Bà chủ quán không nhận thấy gì hết, - K. nói, không phải để hy

vọng điều gì đó, mà chỉ vì lời nhận xét tỏ ra kiêu kỳ và không thể bài
bác được của ngài trẻ tuổi.

- Có lẽ lúc đó tôi không nhìn qua lỗ khóa, - bà chủ quán nói, thoạt

đầu cốt để bảo vệ ngài trẻ tuổi, nhưng sau đó quay sang bênh vực
Klamm, và nói thêm: - Tuy vậy, tôi không tin rằng Klamm lại nhậy
cảm cực kỳ như thế. Tất nhiên chúng ta lo cho ông ấy và muốn bảo
vệ ông ấy. Cố gắng này của chúng tôi xuất phát từ chỗ Klamm là
người cực kỳ nhạy cảm. Việc đó là tốt, chắc chắn Klamm cũng muốn
như vậy. Còn như trong thực tế, sự việc ra làm sao thì chúng tôi
không biết được, điều chắc chắn là nếu Klamm không muốn nói
chuyện với ai thì sẽ không bao giờ ông ta bắt chuyện, cho dù người
đó cố công quấy quả đến mức nào chăng nữa. Sự thật là Klamm sẽ
không bao giờ thèm nói chuyện với người đó, sẽ không bao giờ cho
phép người đó trực tiếp gặp mình, chỉ riêng điều đó là đã đủ rồi, tại
sao lại phải để cho Klamm thật sự không chịu đựng được việc phải
nhìn thấy người đó? Ít ra thì cũng không thể chứng minh được việc
này vì ông ấy sẽ không bao giờ thử cả.

Ngài trẻ tuổi gật đầu và sốt sắng:
- Về cơ bản, tất nhiên ý kiến của tôi cũng như thế, - ông ta nói, -

nếu tôi nói hơi khác là vì để cho ngài đạc điện hiểu đó thôi. Mà đúng
là lúc đó, vừa bước ra ngoài, Klamm đã nhìn quanh nửa vòng nhiều
lần.

- Có lẽ ông ấy tìm tôi, - K. nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.