LÂU ĐÀI - Trang 136

Chàng liếc nhìn đồng hồ của mình và nói:
- Nào, bây giờ tôi phải đi về nhà.
Tình thế bỗng dưng thay đổi có lợi cho Momus.
- Tất nhiên, tất nhiên, - ngài trẻ tuổi nói, - những công việc ở nhà

trường đang đợi ông. Nhưng ông còn phải dành cho tôi một phút
nữa, chỉ để hỏi một vài câu ngắn thôi.

- Tôi không có hứng thú gì để làm việc đó, - K nói và định tiến về

phía cánh cửa...

Momus ném một tập hồ sơ lên bàn và đứng dậy:
- Nhân danh Klamm tôi yêu cầu hãy trả lời những câu hỏi của

tôi!

- Nhân danh Klamm ư? - K. nhắc lại. - Thế ta ông ta quan tâm

đến việc của tôi sao?

- Điều đó không liên quan đến tôi, - Monus nói, - càng ít liên

quan tới ông, cả hai chúng ta có thể yên tâm phó mặc ông ấy. Nhưng
với trách nhiệm được ngài Klamm giao phó, tôi yêu cầu ông hãy ở
lại đây và trả lời các câu hỏi.

- Ông đạc điền ạ, - bà chủ quán can thiệp vào, - tôi ngại phải tiếp

tục khuyên bảo ông, bởi vì ông đã từ chối những lời khuyên thiện chí
nhất của tôi một cách quá đáng. Tôi không có gì cần phải bí mật, tôi
đến gặp ngài thư ký đây cũng chỉ để báo cho ngài biết về thái độ
ứng xử và về những ý định của ông, để đứt khoát miễn cho tôi,
đừng đưa ông đến ở chỗ tôi. Quan hệ giữa chúng ta là như vậy,
không còn có thể thay đổi được nữa. Còn nếu như giờ đây tôi nói ý
kiến của mình thì không phải là để giúp đỡ ông, mà hoàn toàn chỉ
để bớt phần nào công việc của ngài thư ký đang có nhiệm vụ nặng
nề là phải thảo luận với một người như ông. Thế nhưng, nếu ông
muốn, nhờ sự cởi mở của tôi, ông có thể rút ra từ những lời tôi nói
điều gì đó có ích cho bản thân, bởi vì tôi không biết nói với ông bằng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.