LÂU ĐÀI - Trang 146

- Cút! - K. kêu lên. - Nếu các anh đến đón tôi tại sao các anh

không mang gậy của tôi theo? Bây giờ lấy gì để tôi đuổi các anh về
nhà?

Nghe thế những người giúp việc trốn ra phía sau Barnabás,

nhưng họ cũng không sợ đến mức không dám để những chiếc đèn
của họ từ hai phía lên vai người bảo hộ. Tuy nhiên Barnabás ngay
lập tức đã hất chúng xuống.

- Barnabás, - K. nói, vì chàng cảm thấy nặng nề trước việc

Barnabás không hiểu mình, rằng những lúc bình yên thì áo chẽn của
anh ta lấp lánh, những lúc có chuyện nghiêm chỉnh thì chàng không
thể tìm được sự giúp đỡ ở anh ta mà chỉ thấy một sự chống đối im
lặng, không thể cùng chiến dấu với con người này được, bởi vì bản
thân anh ta cũng không được bảo vệ, chỉ có nụ cười của anh ta là tỏa
sáng, nhưng nụ cười cũng không giúp được gì giống như những
ngôi sao ở trên trời trước cơn bão dữ tợn dưới mặt đất.

- Anh xem, ngài chánh văn phòng đã viết gì cho tôi, - K. nói và

chìa lá thư trước mặt anh ta. - Người ta đã thông báo cho ngài không
đúng. Tôi chưa hoàn thành công việc đạc điền nào cả, còn những
người giúp việc làm được tích sự gì thì chính anh cũng thấy đấy. Vì
công việc chưa làm; nên không thể có sự ngưng trệ, nghĩa là cả sự
không hài lòng của ngài tôi cũng còn chưa làm được thì làm sao tôi
có được sự thừa nhận của ngài! Và tôi cũng không thể nào yên tâm
được.

- Rồi đây tôi sẽ báo cáo, - Barnabás nói; suốt thời gian đó anh ta

nhìn lá thư mà không thể đọc được vì K. đã để lá thư quá gần mặt
anh ta.

- Ồ, anh lúc nào cũng hứa là sẽ báo cáo, - K. nói, - nhưng chẳng lẽ

tôi có thể tin được anh à? Tôi rất cần một liên lạc viên có lời nói đáng
tin cậy, bây giờ lại càng cần hơn bao giờ hết. - Chàng cắn môi vì sốt
ruột.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.