LÂU ĐÀI - Trang 147

- Thưa ông, - Barnabás nói, đầu hơi nghiêng sang bên, và với cử

chỉ đó khiến cho K. phải tin mình: - Hoàn toàn chắc chắn là tôi sẽ
báo cáo, tôi cũng sẽ báo cáo việc mà gần đây nhất ông đã giao cho
tôi.

- Làm sao cơ? - K. kêu lên. - Thế anh vẫn chưa giải quyết việc đó

à? Hôm đó anh không đến Lâu đài à?

- Không, - Barnabás nói. - Ông đã thấy đấy, bố tôi là một người

già cả, đang lúc có nhiều việc nên tôi đã phải giúp đỡ ông cụ, nhưng
bây giờ thì tôi sẽ đi ngay lên Lâu đài.

- Anh làm gì, người đâu mà quá đáng! - K. kêu lên và vỗ tay lên

trốn. - Thế không phải những việc của Klamm là quan trọng hay
sao? Anh là liên lạc, vậy mà anh đã đảm đương trọng trách đó một
cách tồi tệ như thế sao? Ai quan tâm đến công việc của bố anh?
Klamm đang chờ tin tức, còn anh lẽ ra phải vắt chân lên cổ mà chạy
thì lại lấy việc chuyển phân ra khỏi chuồng là quan trọng nhất!

- Bố tôi là thợ giày, - Barnabás nói không chút bối rối. - Ông cụ đã

nhận hàng của Brunswick, và tôi là người phụ việc.

- Thợ giày! Đặt hàng! Brunswick! - K. kêu lên một cách xót xa

như thể dứt khoát vô hiệu hóa những từ đó. - Ở đây ai cần đến giày
đi trên những con đường muôn thuở hẻo lánh này kia chứ? Và tôi
liên quan gì đến toàn bộ chuyện đóng giày dép này? Không phải tôi
nhờ anh nhắn tin để rồi anh quên khuấy đi mà vá giầy mà là để anh
chuyển ngay cho Ngài.

Lúc này K. đã hơi bình tĩnh lại vì chàng nhớ rằng có thể trong

thời gian đó Klamm không ở Lâu đài mà có mặt ở quán "ông Chủ".
Nhưng Barnabás lại làm K. bực mình khi anh ta bắt đầu đọc lại
thuộc lòng điều nhắn gửi đầu tiên của chàng để chứng tỏ rằng anh
ta nhớ rõ ra sao.

- Đủ rồi, - K. nói. - Tôi không muốn nghe một lời nào nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.