LÂU ĐÀI - Trang 160

Sau khi đổ nước bẩn và rửa sạch cái xô, chàng quét dọn phòng

học. Một cậu học sinh khoảng mười hai tuổi bước ra từ chỗ có chiếc
ghế dài, nó chạm vào cánh tay K. và nói với chàng điều gì đó không
thể hiểu được vì quá ồn ào. Bỗng dưng tiếng ồn ào im bặt. K. quay
lại. Cái điều mà cả buổi sáng chàng vẫn lo sợ đã xảy ra. Thầy giáo
đứng ở cửa, con người bé nhỏ ấy mỗi tay nắm vào cổ áo một tên
giúp việc, anh ta túm được chúng trong khi lấy củi. Anh ta hét tướng
lên, giọng đứt quãng:

- Ai dám đột nhập vào kho chứa củi? Thằng ấy ở đâu để tôi

nghiền nát nó ra?

Frida lúc đó đang rửa sàn nhà trước chân thầy giáo, cô ngồi

thẳng lên, liếc nhìn K. như muốn lấy sức, và với tư thế và ánh mắt
làm nhớ lại ưu thế xưa kia, cô nói:

- Tôi đã làm việc đó, thưa thầy giáo. Tôi đã không tìm thấy giải

pháp nào khác. Nếu như phải sưởi nóng cho phòng học từ sáng
sớm, thì phải mở cửa nhà kho chứ. Lúc nửa đêm tôi không dám xin
ngài chìa khóa, chồng chưa cưới của tôi thì lúc đó lại đang ở quán
"Ông chủ", tôi không thể biết được là anh ấy có ngủ lại ở đó không,
vì vậy tôi phải tự quyết định lấy. Nếu tôi đã hành động không đúng
lúc thì xin thầy thứ lỗi, tôi chưa có kinh nghiệm, chồng chưa cưới
của tôi cũng vừa quở trách tôi khi anh ấy nhìn thấy việc gì đã xảy ra.
Anh ấy liền cấm chúng tôi không được đốt lò sưởi sớm, vì anh ấy
tưởng việc thầy giáo khóa cửa kho củi là để chúng tôi hiểu rằng,
chừng nào thầy chưa đến thì chúng tôi không phải đốt lò sưởi, còn
chuyện đột nhập vào kho củi là lỗi của tôi.

- Ai đã phá cửa? - thầy giáo hỏi bọn giúp việc đang cố thoát khỏi

tay mình một cách vô hiệu

- Ngài đạc điền. - cả hai cùng nói; và để khỏi phải nghi ngờ;

chúng chỉ vào K.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.