LÂU ĐÀI - Trang 161

Frida bật cười, và nụ cười này là sự xác nhân có hiệu lực mạnh

hơn cả những lời cô nói. Sau đó cô bắt đầu vắt giẻ lau dùng để lau
sàn nhà phía trên chiếc xô, như thể với những điều cô nói thì sự việc
đã kết thức, và sự khẳng định của bọn giúp việc không là cái gì khác
sự đùa tếu ngu ngốc mà thôi. Chỉ khi quỳ xuống tiếp tục công việc,
cô mới nhận xét:

- Những người giúp việc của chúng tôi là trẻ con, bất kể tuổi tác,

lẽ ra chỗ của họ là ở đây, trên những chiếc ghế này. Buổi tối, quả thật
chính tôi đã mở cửa kho bằng cái rìu, việc đó diễn ra đơn giản,
không cần đến những người giúp việc, họ chỉ làm quẩn chân. Thế
rồi đến đêm chồng chưa cưới của tôi về, anh ấy đi ra để xem xét, và
nếu có thể thì chữa lại chỗ hỏng, những người giúp việc đã chạy
theo anh ấy có lẽ vì chúng không dám ở đây một mình, và thấy
chồng chưa cưới của tôi đang loay hoay với cánh cửa bị phá nên bây
giờ chúng nói thế... Nhưng chúng là trẻ con mà...

Trong khi Frida còn đang nói, bọn giúp việc cứ lắc đầu, tiếp tục

chỉ vào K., và bằng trò chơi không lời có làm cho Frida thay đổi ý
kiến, nhưng điều đó không thành công, rút cuộc chúng cũng phải
đầu hàng, xem những lời nói của Frida là mệnh lệnh, khi thầy giáo
hỏi lại thì chúng không trả lời.

- Như vậy là các anh đã nói dối hả? - thầy giáo hỏi. - Hoặc chí ít

thì các anh đã đổ việc đó một cách vô trách nhiệm cho người phục
vụ nhà trường phải không? - Bọn giúp việc im lặng, nhưng sự run
rẩy và cái nhìn hoảng sợ đã khiến cho thầy giáo nghi chúng có tội
thật. - Thế thì tôi sẽ nói chuyện với các anh! - thầy giáo nói và bảo
một đứa trẻ sang lớp khác lấy cái roi. Nhưng khi thầy vừa nâng roi
thì Frida đã kêu l

- Những người giúp việc nói đúng đấy! - Rồi cô vứt chiếc giẻ lau

vào cái xô, vẻ tuyệt vọng, làm nước bẩn tung tóe lên cao, chạy trốn
vào phía sau chiếc xà kép.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.