LÂU ĐÀI - Trang 17

Tất cả chỉ xảy ra trong chốc lát, hai người đàn ông túm lấy K. và

dường như không thể giải thích được bằng lời nói, họ lặng lẽ lấy hết
sức lôi chàng ra cửa. Trong khi đó, ông lão không hiểu vui mừng vì
điều gì đó, vỗ hai tay vào nhau. Người đàn bà đang giặt cũng cười
bên cạnh những đứa trẻ bỗng nhiên làm ầm ĩ cả lên.

K. đã ở ngoài đường, hai người đàn ông theo dõi chàng từ bậu

cửa. Tuyết lại rơi, dường như trời sáng hơn chút ít. Gã có râu quai
nón kêu lên, vẻ sốt ruột:

- Ngài định đi đâu? Đường vào Lâu đài đi lối này kia mà, còn lối

kia dẫn vào làng.

K. không trả lời gã, mà lại hỏi người đàn ông bên cạnh người này

có vẻ thân thiện hơn, mặc dù ít nói.

- Các anh là ai? Tôi phải cảm ơn ai về việc tôi đã được nghỉ ở

đây?

- Tôi là Laseman, thợ thuộc da, - gã trả lời, - ngài không cần phải

cảm ơn ai về việc gì cả.

- Được rồi, - K. nói, — chắc là chúng ta còn gặp
- Tôi không tin, - người đàn ông nói.
Ngay lúc đó, gã rậm râu giơ tay lên và bắt đầu gào to:
- Chào Artúr! Chào Jeremiás.
K. quay lại: vậy là ở trong làng này vẫn có người đi lại ngoài

đường! Có hai người trẻ tuổi từ phía Lâu đài đang đi đến gần. Ca
hai dáng người tầm thước, cân đối, họ đều mặc quần áo bó sát
người, khuôn mặt cùng rất giống nhau. Và mặc dù da mặt họ màu
nâu sẫm nhưng bộ râu nhọn của họ đen đến mức vẫn nổi lên tương
phản trên khuôn mặt họ. Hai người đi nhanh một cách không ngờ
ngay trên con đường khó đi, chân họ rảo bước cùng một nhịp.

- Đi đâu, đi đâu đấy? - gã rậm râu lớn tiếng hỏi. Chỉ có gào lên

thì mới bắt chuyện được với họ, họ đi nhanh, không dừng chân một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.