LÂU ĐÀI - Trang 173

- Barnabás! - K. kêu lên, vứt cái chổi và đèn bên cánh cửa. Frida

nhìn đăm đăm vào chàng, cái tên này đã làm cô hoảng sợ hơn tất cả.
Tay K. run run, chàng mở một cách khó khăn cái ổ khóa cũ kỹ.

- Tôi mở đây, tôi mở đây, - chàng nhắc đi nhắc lại, thay vì hỏi

xem ai gõ cửa. Sau đó chàng đã có thể ngạc nhiên nhìn thấy nơi cánh
cửa mở rộng không phải là Barnabás bước vào mà là cậu con trai,
người mà trước đó có lần đã định nói với chàng điều gì đó. Nhưng
K. không còn lòng dạ nào mà nhớ lại cậu ta nữa.

- Mày tìm gì ở đây? - chàng hỏi. - Học ở bên kia kìa.
- Cháu ở đó đến,- cậu con trai nói, và nhìn K. một cách thanh

thản bằng đôi mắt to, màu nâu, cậu ta đứng nghiêm, tay áp chặt vào
đùi.

- Vậy mày muốn gì? Nói nhanh lên! - K. nói và hơi cúi xuống, vì

cậu bé nói

- Cháu có thể giúp chú được không? - cậu con trai hỏi.
- Nó muốn giúp đỡ chúng ta. - K. nói với Frida, sau đó quay lại

cậu con trai. - Tên cháu là gì?

- Cháu là Brunswich Jáncsi, - cậu con trai trả lời, - học sinh lớp 4,

con trai thợ giầy Brunswich O ò, ở phố Magdaléna.

- Thế hả, tên cháu là Brunswich, - K. nói và bỗng nhiên chàng trở

nên thân mật hơn.

Té ra những vết xước chảy máu mà cô giáo gây ra trên tay K. đã

tác động rất mạnh đến Jáncsi, cậu ta liền quyết chí đứng về phía K.
Giờ đây, như một tên lính đào ngũ, cậu ta tự ý lẻn ra khỏi phòng học
bên cạnh, đánh liều với nguy cơ bị trừng phạt nặng. Lối suy nghĩ
kiểu trẻ con như thế đã có thể điều khiển cậu ta, và từ những điều
cậu ta nói và làm toát ra vẻ nghiêm chỉnh phù hợp với cách nghĩ đó.
Chỉ lúc đầu cậu ta mới luống cuống, cậu ta đã nhanh chóng quen với
K. và Frida, và sau khi được uống cà phê nóng, cậu ta tươi tỉnh và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.