LÂU ĐÀI - Trang 183

- Vậy, đến ngày kia nhé!
Chính lúc Jáncsi vừa đi khỏi, thầy giáo đã đến đập cửa, và khi

nhìn thấy K. và Frida đang thản nhiên ngồi bên bàn, y bắt đầu quát
lên:

- Xin lỗi đã quấy rầy, nhưng tôi muốn biết bao giờ thì ở đây được

sạch sẽ, ngăn nắp! Chúng tôi chen chúc nhau ngồi ngay ở bên kia,
việc đó đã ảnh hưởng đến giảng dạy, còn các người thì lại ngồi dạng
chân dang tay ở đây, trong cái phòng thể dục rộng này. Để cho thoái
mái hơn, các người đã đuổi bọn phụ tá đi! Nhưng bây giờ thì ít ra,
các người hãy đứng dậy, hoạt động đi! - Rồi y quay về phía K.: - Còn
anh bây giờ đi lấy cơm sáng ở quán "Bên cầu” về cho tôi!

Y hét lên giận dữ, nhưng lời lẽ lại có phần hiền lành, kể cả tiếng

anh cục cằn nữa. Nhưng K. sẵn sàng làm theo, chàng chỉ muốn dò
xét gã giáo viên, nên đã nói:

- Nhưng mà người ta đã sa thải tôi rồi kia mà.
- Sa thải hay không sa thải, anh cũng phải đi lấy cơm sáng cho

tôi, - gã giáo viên nói.

- Thì chính tôi muốn biết rằng họ có sa thải tôi hay không, - K. trả

lời.

- Anh huyên thuyên gì thế? Chính anh đã không chấp nhận sự sa

thải kia mà? - Gã giáo viên hỏi.

- Và việc đó đủ để sự sa thải mất hiệu lực hay sao? - K. hỏi.
- Với tôi thì không, anh có thể tin điều đó, nhưng đối với trưởng

thôn thì đúng thế, thật không thể hiểu nổi. Bây giờ thì anh nhanh
chân lên cho, nếu không thì anh bay.

K. hài lòng. Gã giáo viên như thế là đã nói chuyện với trưởng

thôn, hoặc có lẽ y chưa nói chuyện với ông ta mà chỉ tưởng tượng ra
cho mình cái ý kiến có thể là của trưởng thôn, và điều đó đối với K.
nghe ra thuận lợi. Bây giờ K. định đi lấy cơm sáng ngay, nhưng từ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.