LÂU ĐÀI - Trang 192

- Frida ạ, trước hết anh không giấu em điều gì trên đời này cả, -

K. trả lời. Bà chủ quán căm ghét anh, và cố công chia rẽ em khỏi anh,
bà ấy đã làm việc bằng những thủ đoạn mới kinh tởm làm sao! Còn
em, Frida, em cho phép bà ấy nhiều quá! Vậy em nói đi, anh giấu em
điều gì? Em biết rằng anh muốn đến được chỗ Klamm, em cũng biết
trong chuyện này em không thể giúp anh, và anh phải tự mình làm
lấy. Em thấy đấy, cho đến lúc này anh chưa đạt được gì cả. Những
cuộc thể nghiệm vô ích này cũng đã đủ làm anh nhục nhã, lẽ nào
anh phải làm tăng thêm sự nhục nhã của mình bằng việc kể lại
chúng? Anh phải khoe rằng anh đã đợi Klamm, rét run lẩy bẩy suốt
cả buổi chiều bên cái xe trượt tuyết của ông ấy chắc? Anh vội đến
với em, hạnh phúc vì cuối cùng không phải nghĩ về những việc như
thế này nữa thì những việc đó lại ập đến từ phía em một cách đe
dọa. Barnabás ư? Vâng, anh đợi anh ta đấy, Barnabás là người liên
lạc của Klamm, và không phải anh đã làm cho anh ta trở thành
người liên lạc.

- Lại Barnabás! - Frida kêu lên. - Em không tin được anh ta là

người liên lạc tốt.

- Có thể là em nói đúng, - K trả lời. - Nhưng anh ta là người liên

lạc duy nhất mà người ta phái đến với anh.

- Thế thì càng không tốt, - Frida nói. - Anh càng phải để phòng

anh ta hơn.

- Rất tiếc, cho đến lúc này chưa có lý do gì để làm việc đó, - K.

mỉm cười, nói. - Anh ta ít đến, và cái anh ta mang đến lại vô giá trị:
chỉ á trị là nó đến trực tiếp từ Klamm.

- Nhưng mà anh xem, - Frida nói, - hóa ra Klamm không còn là

mục đích của anh nữa, có lẽ điều này làm cho em lo ngại nhất. Việc
anh luôn hướng tới Klamm mà lờ em đi là không tốt, nhưng bây giờ
hình như anh đã lùi cách xa Klamm, thì mới là điều tồi tệ nhất mà bà
chủ quán cũng không nhìn thấy trước. Theo bà ấy thì hạnh phúc của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.