LÂU ĐÀI - Trang 220

con mắt đã mờ đi vì xúc động của Barnabás; giả thiết viên công chức
hạ đẳng nói đến ấy thậm chí chưa phải là viên chức đi thì hắn cũng
có nhiệm vụ gì đó bên giá đọc, cũng đọc một cái gì đó trong quyển
sách to của mình chứ, và cũng thì thầm điều gì đó cho gã

thư ký, cũng suy nghĩ một điều gì đó và ánh mắt hắn đôi lúc

cũng dừng lại ở Barnabás. Và nếu thảy những điều đó cũng không
đúng, nếu cái hắn ta làm không có nghĩa gì đi chăng nữa thì vẫn có
ai đó đã phân công hắn ở đó, chắc chắn là với ý định như thế nào đó.
Với những chuyện này, anh muốn nói vì thế vẫn có cái gì ở đó, và
người ta vẫn trao cho Barnabás cái gì đó, chỉ một mình Barnabás là
có lỗi nếu với những điều đó mà anh ấy vẫn không đạt được gì khác
ngoài sự ngờ vực, nỗi lo sợ và tuyệt vọng. Và trong khi anh vẫn luôn
luôn xuất phát từ giả thiết bất lợi nhất, vậy mà điều đó có thể là
không chắc chắn. Thế nhưng trong tay chúng ta có những lá thư,
quả là anh không tin quá nhiều ở chúng, nhưng dù sao thì vẫn tin
nhiều hơn là tin ở lời Barnabás. Có thể đó là những lá thư cũ, vô giá
trị được người ta lôi ra một cách hú họa từ giữa một đống thư vô giá
trị như thế. Hú họa và vô nghĩa như con chim hoàng yến ở ngoài chợ
nhặt hú họa ra những chiếc vé "số phận" của ai đó. Dẫu có như thế
đi nữa, những lá thư này chí ít thì cũng liên quan như thế nào đó tới
công việc của anh, rõ ràng chúng được viết cho anh, chắc rằng
không phải với mục đích giúp ích cho anh. Chúng xuất phát từ tay
Klamm, như trưởng thôn và vợ ông ta khẳng định, và mặc dù ý
nghĩa của chúng không rõ ràng, lại theo lời trưởng thôn, chỉ mang
tính chất cá nhân, thì chúng vẫn có giá trị lớn.

- Trưởng thôn nói điều này à? - Olga
- Vâng, ông ấy nói, - K. trả lời.
- Em sẽ kể chuyện này cho Barnabás, - Olga nói nhanh, - nó sẽ cổ

vũ cậu ấy nhiều.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.