LÂU ĐÀI - Trang 222

- Từ đầu em đã buộc tội mình như thế, - Olga trả lời, - không

phải vì em đã cho cậu ấy đến Lâu đài, việc này không thể trách em
được, bởi vì em không bảo mà cậu ấy tự đi, nhưng lẽ ra bằng cưỡng
ép, mưu kế, thuyết phục, hay mọi cách em cần phải giữ cậu ấy lại.
Em cần phải giữ cậu ấy lại, nhưng nếu hôm nay là ngày đó, là cái
ngày quyết định đó, nếu em cảm thấy tai họa của Barnabás, của gia
đình như lúc đó, nếu Barnabás với ý thức trọn vẹn về tất cả trách
nhiệm và sự nguy hiểm, lại mỉm cười từ biệt em vẻ hiền lành để lên
đường thì em cũng không ngăn cản cậu ấy, bất chấp những kinh
nghiệm mà em đã có được trong khoảng thời gian đó. Em tin là ở
vào vị trí của em, anh cũng không hành động khác. Anh không biết
tai họa của gia đình em, vì thế anh không công bằng đối với chúng
em, trước hết là đối với Barnabás: Hồi ấy chúng em có nhiều hy
vọng hơn hôm nay, nhưng lúc đó chúng em cũng đã không hy vọng
gì lắm; chúng em gặp tai họa lớn, và vẫn đang trong tai họa lớn.
Frida không kể gì về chúng em cho anh sao?

- Cô ấy chỉ nói bóng nói gió, - K. trả lời. - Không có gì quả quyết,

nhưng chỉ tên của các cô cũng đã làm cho cô ấy phát cáu.

- Bà chủ quán không nói gì cả à?
- Không, không nói gì hết.
- Và người khác cũng không?
- Không có ai cả.
- Tất nhiên là làm sao mà họ có thể kể được kia chứ! Ai cũng biết

điều gì đó về chúng em, hoặc là sự thật, nếu người ta có thể biết
được, hoặc ít ra đã nghe được cái gì đó, h điều chính họ thêu dệt ra,
và mọi người quan tâm đến chúng em nhiều hơn mức cần thiết,
nhưng kể về chúng em thì không ai kể cả. Họ ngại phải nói những
điều như thế. Mà kể ra thì trong chuyện đó họ cũng đúng thôi. Khó
nhắc tới chuyện này, ngay cả trước mặt anh cũng vậy, anh K. ạ. Và
có thể là sau khi nghe hết câu chuyện, anh liền bỏ em đấy chẳng nói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.