LÂU ĐÀI - Trang 27

Chàng ngập ngừng, không muốn xưng danh. Đối diện với máy

điện thoại chàng cảm thấy bất lực: người kia có thể nổi cơn thịnh nộ
hoặc vứt ống nghe đi và như vậy thì ai mà biết đươc con đường
quan trọng nào đó đã khép lại trước mặt K.

Người kia sốt ruột trước sự do dự của chàng.
- Ai đấy? - ông ta lại hỏi và nói thêm: - Tôi rất mừng nếu ở đây

các vị gọi điện thoại ít hơn cho, các vị vừa mới gọi chưa đầy một
phút.

K. để ra ngoài tai lời nhắc nhở, với quyết định bất ngờ, chàng nói:
- Tôi là phụ tá của ngài đạc điền.
- Phụ tá nào? Ngài đạc điền nào?
Lúc này, bỗng nhiên K. nhớ tới cuộc nói chuyện qua điện thoại

hôm qua.

- Ông hãy hỏi Fri ấy! - chàng nói cộc lốc.
Điều này, thật bất ngờ, đã có tác dụng. Nhưng chàng còn ngạc

nhiên hơn, là sự phục vụ nơi văn phòng ở trên đó mới thống nhất
làm sao. Người kia trả lời:

- Tôi đã biết. Lại cái ngài đạc điền ấy. Phải, phải. Sao nữa? Phụ tá

- József, - K. nói.
Tiếng ồn ào của đám nông dân sau lưng K. đã quấy rầy chàng, rõ

ràng họ không thích việc chàng đã nói tên giả. Nhưng K. không có
thời gian để ý tới họ, cuộc nói chuyện đã thu hút mọi sự chú ý của
chàng.

- József à? - người kia hỏi. - Nhưng tên của các phụ tá là... -

ngừng một lúc, chắc chắn ông ta hỏi ai đó, - là Artúr và Jeremiás!

- Đó là những phụ tá mới, - K. nói.
- Không phải. Họ là những phụ tá cũ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.