LÂU ĐÀI - Trang 298

mát nhỏ thôi là chúng đã ốm lăn ra giường, mà cái giường phù hợp
thì chúng kiếm được ngay cho mình bằng sự láu cá của người đi ở.

Frida ngả đầu vào vai K., họ khoác tay nhau và lại lặng lẽ đi lên

đi xuống.

- Giá mà, - Frida nói chậm rãi, gần như dịu dàng như thể biết

rằng cô ta chỉ có được thoáng lát yên tĩnh ngắn ngủi trên vai K., và cô
ta muốn tận hưởng nó trọn vẹn, - giá mà chúng ta đã đi ngay trong
đêm ấy thì bây giờ chúng ta có thể đang ở đâu đó, an toàn, luôn bên
cạnh nhau và tay anh luôn gần bên tay em để có thể nắm được, em
cần sự gần gũi của anh biết bao. Từ khi quen biết anh, em cô đơn
làm sao mỗi khi anh không ở gần em, anh hãy tin rằng em chỉ mơ
một điều duy nhất, vâng, duy nhất, là được gần anh.

Lúc ấy có tiếng gọi vang lên phía bên kia hành lang. Đó là

Jeremiás, anh ta đứng ở trên bậc cuối của cầu thang, trong chiếc áo
sơ mi phong phanh, trên vai là một trong những chiếc khăn của
Frida.

Anh ta đứng đó vẻ thiểu não, với bộ râu lơ thơ ướt sũng như bị

mưa, với đôi mắt mở to, mệt mỏi, van xin, trách móc; với hai má đỏ
gay, xệ xuống, giống như một mớ thịt ôi; với hai chân trần run lẩy
bẩy vì lạnh đến nỗi những sợi tua dài của chiếc khăn cũng lẩy bẩy
theo. Anh ta trông giống một bệnh nhân vừa trốn khỏi bệnh viện,
nhìn thấy cảnh ấy không thể nghĩ gì khác hơn là phải đưa ngay vào
giường. Frida cũng quan niệm sự việc như vậy, cô ta thoát ra khỏi
tay K. và có mặt ngay ở dưới đó bên cạnh Jeremiás. Anh chàng đó
thì dường như được tăng thêm sức mạnh nhờ sự gần gũi của Frida,
nhờ sự quan tâm lo lắng khi cô ta buộc chặt hơn chiếc khăn cho anh
ta, nhờ sự vội vã khi cô muốn đẩy anh ta trở lại phòng: dường như
chỉ bây giờ gã mới nhận ra K.

- Ô, ngài đạc điền. - Gã nói và vuốt ve khuôn mặt Frida vẻ dỗ

dành, vì rõ ràng không muốn nói chuyện. - Xin lỗi vì đã làm phiền.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.