LÂU ĐÀI - Trang 32

cũng đã nhấn mạnh, thậm chí là đã vẽ ra có phần thích thú, dường
như không thể nào tránh khỏi là phương diện địa vị người lao động
của chàng. Lá thư đầy rẫy những chữ phục vụ, cấp trên, công việc,
tiền lương, báo cáo, người lao động, kể cả khi nói đến chuyện riêng
tư khác thì lá thư cũng xuất phát từ quan điểm đó. Nếu K. muốn trở
thành người lao động, thì chàng sẽ trở thành người lao động, nhưng
lúc đó là vĩnh viễn, không đường lùi, không có viễn cảnh nào khác.
K. biết rằng người ta không đe dọa chàng bằng sự cưỡng chế thật sự,
chàng không sợ điều đó mà lại sợ cái quyền uy của ngoại cảnh làm
cho mình chán nản, sợ sự dửng dưng, mệt mỏi của mình trước
những thất vọng, sợ sức mạnh của những tác động không thể nhận
thấy đang từng giây lát có thể đến với chàng. Chàng cần phải chấp
nhận cuộc đọ sức với nguy cơ này. Lá thư cũng không giấu giếm
rằng nếu phải chiến đấu thì chàng đã có đủ sự dũng cảm để bắt đầu.
Lá thư chỉ mới ám chỉ một cách tinh tế mà điều đó chỉ có lương tâm
bất ổn, bất ổn chứ không phải xấu thì mới nhận thây; nó ẩn chứa
trong ba chữ liên quan đến việc tiếp nhận chàng: "như ngài biết”. Từ
khi có mặt, K. có thể biết được, như lá thư nói, là người ta đã tiếp
nhận chàng.

Chàng lấy một tấm ảnh từ trên tường xuống và gắn lá thư vào cái

đinh ở đó. Chàng sẽ ở trong căn phòng này, lá thư cũng phải nằm ở
đây.

Sau đó chàng đi xuống quầy; Barnabás đang ngồi cạnh một chiếc

bàn cùng với những người giúp việc.

- Ô, anh đấy à! - K. nói nhưng chàng không có ý định gì với anh

ta cả, chỉ tỏ ra vui vì được gặp lại.

Barnabás liền bật dậy. K. vừa mới bước vào, đám nông dân đã

đứng lên để được đến gần chàng hơn, dường như họ đã quen túm
tụm quanh chàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.