LÂU ĐÀI - Trang 74

- Ngồi xuống đi, ông đạc điền, mời ông ngồi xuống, - trưởng

thôn nói. - và cho tôi biết những yêu cầu của ông

K. đọc lá thư của Klamm và nói thêm một vài ý kiến nhận xét.

Chàng lại cảm thấy tiếp xúc với các nhà chức trách cực kỳ dễ dàng.
Nhìn bề ngoài thì mọi gánh nặng đều do họ gánh vác, mọi chuyện
có thể đổ lên đầu họ, người ta không bị liên lụy và tự do. Dường
như trưởng thôn, theo cách của mình, cũng cảm thấy điều đó, ông ta
cựa quậy khó khăn ở trên giường. Cuối cùng ông ta nói:

- Như ông thấy, ông đạc điền ạ, tôi đã biết hết việc này. Vậy mà

đến bây giờ tôi vẫn chưa làm gì cả, điều đó có nguyên nhân của nó.
Một phần do bệnh tật của tôi, phần khác là do ông lâu rồi không
trình diện, tôi cứ tưởng ông đã bỏ việc. Nhưng bây giờ ông đã cất
công trực tiếp đến tìm tôi thì tất nhiên tôi cần phải nói hết sự thật
khó chịu. Như ông nói, người ta đã nhận ông làm người đạc điền
nhưng chúng tôi lại không cần đến người đạc điền. Chúng tôi không
biết tìm đâu ra việc làm cho ông. Biên giới lãnh địa nhỏ của chúng
tôi đã được người ta đo lâu lắm rồi, tất cả đều đã được ghi trong sổ
điền bạ. Sự thay đổi tài sản ít khi xảy ra ở chúng tôi, còn những
tranh cãi về đường bờ ruộng thì bản thân chúng tôi phải giải quyết
lấy. Thế thì chúng tôi cần người đạc điền để làm gì?

K. mặc dù không nghĩ trước về sự việc, từ đáy lòng mình chàng

vẫn cứ đinh ninh rằng chàng chờ đợi sự thông báo này. Chính vì thế
mà chàng có ngay câu trả lời:

- Việc này hết sức bất ngờ đối với tôi. Nó làm tiêu tan mọi tính

toán của tôi. Tôi chỉ còn niềm hy vọng duy nhất rằng đây là một sự
hiểu nhầm.

- Rất tiếc là không phải, - trưởng thôn trả lời, - đúng như tôi đã

nói.

- Nhưng việc này làm sao lại có thể như thế được? - K. kêu lên: -

Tôi vượt một con đường dài vô tận không phải để ờ các người lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.