LÂU ĐÀI SÓI - Trang 460

II

NƯỚC BỌT CỦA QUỶ

Thu đông năm 1533

Rất cừ. Khoảnh khắc chịu lực va chạm, đôi mắt nhà vua vẫn mở, thân thể ngài
đã chuẩn bị cho atteint

*

; nhà vua nhận cú đánh một cách hoàn hảo, để toàn

thân đã được giáp trụ che kín hút lấy lực tác động, vẫn di chuyển đúng hướng,
đúng tốc độ. Sắc mặt ngài không đổi. Giọng ngài không run.

“Khỏe mạnh phải không?” Nhà vua nói. “Vậy ta tạ ơn Chúa vì ơn ích ngài

ban cho chúng ta. Cũng như ta cảm ơn các ngài, các quý ngài của ta, vì sự
thông minh dễ chịu này.”

Anh nghĩ, bấy nay Henry vẫn tập luyện. Ta cho rằng tất cả chúng ta đều như

vậy.

Nhà vua đi về cung. Nói mà không ngoái lại, “Gọi nó là Elizabeth. Hủy các

cuộc đấu thương.”

Một người nhà Boleyn kêu ngơ ngác: “Còn các nghi lễ đã định khác?”
Không có tiếng đáp lời. Cranmer nói, “tất cả đều đã được sắp đặt cả rồi, cho

đến lúc ta được nghe bảo có kế hoạch khác. Tôi sẽ đứng ra nhận làm cha đỡ
đầu của... công chúa.” Anh ta ngập ngừng - Anh ta thấy khó mà tin nổi - về
phần mình, anh ta cầu một cô con gái, và đã được cô con gái. Anh ta đưa mắt
theo cái lưng đang xa dần của nhà vua. “Ngài không hỏi thăm hoàng hậu. Ngài
đã không hỏi xem hoàng hậu sinh nở thế nào.”

“Thì đã sao, phải không?” Edward Seymour, trắng trợn nói ra cái điều mà ai

cũng nghĩ.

Bỗng Henry, sau một quãng dài bước đơn độc, ngừng bước, quay lại. “Đức

tổng giám mục. Cromwell. Chỉ hai người thôi.”

Trong phòng riêng của Henry: “Các ngươi đã hình dung được việc này phải

không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.