LÂU ĐÀI SÓI - Trang 104

cũng chính thống như bất cứ nhà nào ở London, và ngoan đạo. “Nhà ta phải là
những người không ai quở trách được,” anh nói.

Thời gian còn lại trong ngày hôm đó không có việc gì đáng kể. Lẽ ra anh đã

về nhà sớm, nếu không phải anh đã xếp cuộc hẹn ở khu tô giới Đức, khu
Steelyard, với một người từ Rostock đến, người này dẫn theo một người bạn ở
Stettin, hứa dạy anh một ít tiếng Ba Lan.

“Thứ tiếng này còn tệ hơn tiếng Wales,” vào cuối buổi chiều anh thốt ra.

“Tôi sẽ phải thực hành nhiều. Đến nhà tôi đi,” anh bảo. “Thông báo cho chúng
tôi biết rồi chúng tôi sẽ muối ít cá trích; nếu không thì có gì ăn nấy thôi.”

Có chuyện gì đó không hay rồi, khi ta về nhà lúc chạng vạng thì thấy đèn đuốc
sáng trưng. Bầu không khí dịu nhẹ khiến người ta cảm thấy khoan khoái khi
bước vào, thấy mình trẻ trung, không tì vết. Thế rồi anh nhìn thấy những
gương mặt ủ dột; tất cả đều quay đi khi anh nhìn đến.

Mercy bước tới đứng trước mặt anh, nhưng, không chút bao dung

*

. “Xin

hãy nói đi,” anh van vỉ bà.

Bà nhìn tránh đi và nói, “mẹ rất tiếc.”
Anh nghĩ bà nói đến Gregory; anh nghĩ đứa con trai mình đã chết. Rồi anh

hiểu ra phần nào, bởi Liz đâu rồi? Anh van, “Xin hãy nói đi.”

“Cả nhà đã đi tìm anh. Mẹ bảo, ‘Rafe, đến quán trọ Gray xem thầy có đó

không, gọi anh về,’ nhưng mấy người gác cửa ở đó nói cả ngày hôm nay họ
không thấy anh. Rafe về bảo, ‘cứ yên tâm, con sẽ tìm được thầy ấy dù phải đi
khắp thành phố,’ nhưng không thấy tăm hơi anh đâu cả.”

Anh nhớ lại lúc sáng: tấm vải trải giường ướt đẫm, trán Liz ướt đẫm. “Liz

ơi,” anh nghĩ, “em không chiến đấu ư? Nếu anh thấy được khi cái chết chạm
đến em, thì anh đã tóm lấy nó, đánh nó giập đầu; thì anh đã đóng đinh nó lên
tường.”

Hai đứa con gái vẫn thức, dẫu ai đó đã cho chúng mặc váy ngủ, như thể vẫn

là một buổi tối như mọi ngày. Tay chân chúng để trần, và hai cái mũ ngủ tròn
nhỏ trên đầu hai đứa, do mẹ chúng may, được buộc ngay ngắn dưới cằm bởi
một bàn tay cả quyết. Mặt Anne như tạc bằng đá. Nó nắm chặt tay bé Grace.
Grace nhìn lên anh, vẻ ngờ vực. Hầu như chẳng bao giờ nó thấy anh; vì sao
anh lại ở đây? Nhưng nó tin cậy để cho anh bế nó lên, không giãy giụa, ôm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.