LÂU ĐÀI SÓI - Trang 109

tiếng La tinh. Dường như vừa đổ bộ vào lục địa ngài đã đứng trên mọi điện thờ
cao ngất ở Picardy và ban phát các lễ giải tội cho tín đồ. Những người ấy tức
một đám vài ngàn người Pháp, được tự do để làm lại từ đầu.

Nhà vua dành hầu hết thời gian ở Beaulieu, một tòa nhà ở Essex mà ngài

vừa mua lại của ngài Thomas Boleyn, được ngài phong làm tử tước Rochford.
Nhà vua đi săn suốt ngày, không quản gì cảnh ẩm ướt lầy lội. Vào buổi tối ngài
chiêu đãi. Công tước Suffolk và công tước Norfolk ăn bữa tối cùng nhà vua, có
mặt cả ông tử tước mới được phong. Công tước Suffolk là người bạn lâu năm
của nhà vua, nên nếu vua bảo hãy đan cho ta đôi cánh làm sao để ta bay được
thì ông quận này sẽ nói, cánh màu gì thưa bệ hạ? Công tước Norfolk, dĩ nhiên,
là người đứng đầu gia đình Howard và là em vợ của Boleyn: một kẻ chụp giật
hèn mọn gân guốc, luôn luôn chụp giật cho lợi ích riêng.

Anh không viết cho đức hồng y biết rằng ở Anh mọi người đều nói nhà vua

tỏ ý sẽ cưới Anne Boleyn. Anh không có cái tin tức mà đức hồng y muốn biết,
nên anh không viết gì cả. Anh cho các thư ký của anh viết thư, để ngài được
cập nhật về các công việc pháp lý và tình hình tài chính của ngài. Anh bảo các
thư ký viết cho ngài rằng ở đây mọi người vẫn bình an vô sự. Cho ngài biết
anh vẫn tôn kính và mẫn cán với ngài. Để ngài biết ở đây chúng ta mong được
gặp lại ngài như thế nào.

Trong nhà không có thêm ai bị ốm. Năm nay London đã thoát nạn bệnh dịch

một cách nhẹ nhàng - hay ít ra thì mọi người nói như vậy. Người ta cầu nguyện
trong lễ Tạ ơn ở các nhà thờ trong thành phố; hay ta phải gọi đó là những buổi
cầu nguyện an ủi? Trong những cuộc tụ tập trò chuyện buổi tối, người ta truy
vấn ý định của Chúa. Thành London biết thế là tội lỗi. Như Kinh Thánh dạy ta
rằng, “Một thương nhân thì khó mà giữ mình khỏi làm điều sai quấy.” Và trong
một đoạn khác lại có câu rằng, “Kẻ nóng vội làm giàu thì sẽ không vô tội.” Đó
là một dấu hiệu chắc chắn của những tâm trí đa đoan, cái thói quen trích dẫn,
“Chúa sửa phạt kẻ Người yêu.”

Đến đầu tháng Chín, bệnh dịch đã hết và cả nhà bây giờ có thể họp lại cầu

nguyện cho Liz. Giờ đây cô sẽ hưởng các lễ nghi mà khi đột ngột ròi bỏ họ cô
chưa nhận được. Áo choàng đen được phát cho mười hai người nghèo trong
giáo khu, những người khóc mướn sẽ đi sau quan tài cô; và mỗi người trong
gia đình đã hứa dâng bảy năm lễ Mass cầu nguyện cho linh hồn cô. Vào ngày
đã định, trời quang đãng được chốc lát, có mùi giá lạnh chớm về trên không
trung. “Mùa gặt đã qua, mùa hạ đã tận, và chúng ta không được cứu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.