LÂU ĐÀI SÓI - Trang 116

giữ nó hơn, nhưng bà Isabella nói chẳng mấy chốc nó sẽ vỡ ra. Bà hỏi, “Cháu
không có mẹ hay sao?”

Anh học đọc qua các giấy má chữ viết nguệch ngoạc của người coi kho,

những lệnh xuất nhập bột mì hay đậu khô, lúa mạch và trứng vịt. Đối với
Walter, mục đích của việc biết đọc là để lợi dụng những người không biết đọc;
việc học viết cũng nhằm mục đích đó. Vậy là lão gửi anh cho cha xứ dạy.
Nhưng anh lại tiếp tục mắc lỗi, bởi các thầy tu có những quy tắc thật lạ lùng;
anh chỉ được đi thẳng từ nhà tới lớp, không phải từ bất cứ việc gì khác anh
đang làm, không xách theo con cóc trong túi, hay mang dao theo người rồi lôi
ra mài, và không bị cắt cứa hay bầm tím vì những cánh cửa anh luôn đi qua
(những cánh cửa tên là Walter). Cha xứ quát mắng, và quên cho anh ăn, vậy là
anh lại bỏ đi sang Lambeth.

Những khi anh thò mặt về Putney thì cha anh bảo, “thánh thần ơi mày đã đi

đâu”: trừ phi lão ta bận bịu trong nhà, nằm trên một bà mẹ kế của anh. Một vài
đời mẹ kế kết thúc chóng vánh đến nỗi khi lão dùng họ xong và khi anh về thì
lão đã đá họ ra đuờng, nhưng chị Kat và Bet kể cho anh biết, rồi ré lên cười.
Một hôm anh bước vào nhà, bẩn thỉu và ướt nhẹp thì bà mẹ kế của ngày hôm
đó nói, “Thằng bé này con nhà ai?” rồi ra sức đuổi anh xuống sân.

Một lần về gần đến nhà anh thấy con Bella đầu tiên nằm giữa đường, và

không ai nhòm ngó đến. Con chó chỉ còn bằng một con chuột nhỏ, vẻ đầy sợ
hãi và lạnh run đến mức không sủa được. Anh mang nó về, vừa vặn trên lòng
bàn tay, trong bàn tay kia là một miếng pho mát bọc trong lá cây xô thơm.

Con chó chết. Em Bet bảo, “anh có thể tìm con khác mà.” Anh tìm trên phố

nhưng chẳng bao giờ thấy. Có nhiều chó, nhưng đều là chó có chủ.

Đi từ Lambeth về Putney khá lâu nên thỉnh thoảng anh ăn phần quà mang

về, nếu đó không phải đồ sống. Nhưng nếu quà chỉ là cái bắp cải thì anh đá,
anh lăn, anh đập cho đến khi nát bét không còn chút gì.

Ở Lambeth anh cứ lẽo đẽo theo chân mấy người quản gia và ghi nhớ các con

số khi họ đọc lên; do vậy người ta bảo nhau nếu không có thời giờ để viết con
số nào ra thì cứ gọi thằng cháu ông John. Anh sẽ để mắt tới một bao tải đựng
bất kỳ món gì khi nhập kho, rồi nhắc ông bác kiểm lại xem có đủ trọng lượng
hay không.

Buổi tối ở Lambeth, khi trời còn sáng và tất cả các bình các vò đã cọ sạch, lũ

trẻ kéo ra chỗ sân sỏi chơi đá bóng. Chúng la hét vang trời. Chúng chửi rủa và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.