LÂU ĐÀI SÓI - Trang 131

một phụ nữ. Anh nói với đức hồng y: “chắc cha không biết cầu nguyện cho cái
kết quả gì.”

Đức hồng y bảo, “Ta cầu nguyện cho hoàng hậu Katherine... và cũng cho

tiểu thư Anne đáng mến. Ta cầu nguyện cho các đạo quán của vua François ở
Ý, cầu cho họ gặp may mắn, và đừng may mắn quá đến mức họ quên là họ cần
tình liên minh hữu hảo của vua Henry. Ta cầu nguyện cho ngôi báu của nhà
vua và quần thần của ngài, cho thú ngoài đồng, cho đức thánh cha và cho giáo
triều, cầu cho các quyết định của họ được ơn trên dẫn dắt. Ta cầu nguyện cho
Martin Luther, cho tất cả những ai bị nhiễm dị giáo của anh ta, và cho tất cả
những người đấu với anh ta, nhất là cho đại pháp quan của lãnh địa công tước
Lancaster, cho người bạn Thomas More thân yêu của chúng ta. Ngược lại mọi
hiểu biết thông thường và những gì trông thấy được, ta cầu nguyện cho một
năm được mùa, cho mưa ngừng gió tạnh. Ta cầu nguyện cho tất cả mọi người.
Ta cầu nguyện cho mọi sự vật. Làm một hồng y là như vậy đó. Chỉ khi ta nói
với Chúa, ‘Thưa, về Thomas Cromwell...’ thì Chúa mới nói với ta, ‘Wolsey, ta
chẳng đã bảo ngươi sao? Ngươi không biết khi nào thì từ bỏ sao?’”

Khi bệnh dịch lan đến Cung Hampton, đức hồng y tách mình hẳn với thế

giới bên ngoài. Chỉ có bốn người hầu được phép tiếp xúc với ngài. Khi xuất
hiện trở lại, ngài thực sự trông như vẫn còn đang cầu nguyện.

Đến cuối mùa hè, khi bọn con gái trở lại London, chúng đã lớn hẳn lên và

Grace thì tóc cháy nắng. Con bé thấy anh thì có vẻ e sợ, anh thầm băn khoăn
không biết có phải bây giờ nhìn anh, con bé chỉ biết liên tưởng đến cái đêm
anh bế nó về giường sau khi mọi người bảo rằng mẹ nó đã mất. Bé Anne nói,
“mùa hè sau, dù có chuyện gì thì con cũng muốn ở lại nhà với cha hơn.” Cơn
bệnh đã rời thành phố, nhưng những lời cầu nguyện của đức hồng y lại ứng
nghiệm theo kiểu rất khác. Mùa màng kém; quân Pháp thua nặng ở Ý và viên
tướng chỉ huy chết vì bệnh dịch.

Mùa thu tới. Gregory quay lại với gia sư giám hộ; thấy rõ là cậu ngần ngừ

không muốn đi, dù anh luôn biết tính cậu rất kín đáo. “Có chuyện gì thế,” anh
hỏi, “chuyện gì hả con?” Cậu bé không nói. Với những người khác, cậu tươi
cười và hoạt bát, nhưng với cha mình thì cậu bé lại lễ độ và giữ kẽ, như thể giữ
khoảng cách trịnh trọng giữa hai người. Anh bảo Johane, ”Gregory sợ tôi hay
sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.