LÂU ĐÀI SÓI - Trang 132

Cô lườm anh một cái nhanh như kim đâm qua vải. “Nó không phải là thầy

tu; nó có chuyện à?” Rồi cô dịu giọng. “Thomas, nó làm sao phải sợ? Anh là
một người cha tốt; thật ra, tôi nghĩ là quá tốt bụng.”

“Nếu nó không muốn quay lại chỗ gia sư, tôi sẽ gửi nó sang Antwerp cho

người bạn tôi Stephen Vaughan.”

“Gregory sẽ không bao giờ thành một thương nhân.”
“Phải.” Ta không thể thấy thằng bé cò kè một giao dịch về lãi suất với các

đại lý của nhà băng Fugger hay mấy tay thư ký khinh khỉnh nhà Medici. “Vậy
tôi sẽ cho nó làm gì?”

“Tôi sẽ nói cho anh hay - khi nó đã sẵn sàng thì hãy cưới vợ cho nó ngay.

Gregory là một người nho nhã. Ai cũng thấy điều đó.”

Anne nóng lòng muốn học tiếng Hy Lạp. Anh bèn nghĩ xem ai giỏi nhất để

dạy nó, nên anh dò hỏi quanh. Anh muốn chọn một người tương hợp với mình,
người để anh trò chuyện suốt bữa ăn tối, một học giả trẻ sẵn lòng sống trong
nhà này. Anh thấy hối tiếc về lựa chọn gia sư giám hộ cho con trai và các cháu
trai, nhưng vào lúc này anh sẽ không lôi chúng về. Tay gia sư đó là một người
hay kiếm chuyện cãi cọ, và chắc chắn đã có một việc tồi tệ khi một trong
những đứa trẻ y nuôi làm phòng bốc cháy vì thắp nến đọc sách trong giường
ngủ. “Chắc không phải Gregory gây ra, phải không?” Anh hỏi thế, đầy hy
vọng; dường như tay gia sư nghĩ anh coi đó là chuyện đùa. Y cũng luôn luôn
gửi phiếu đòi thanh toán những khoản mà anh nghĩ anh đã trả rồi; ta cần một
viên kế toán gia đình, anh nghĩ.

Anh ngồi ở bàn làm việc, trên bàn chất chồng cao ngất những bản vẽ và đồ

án xây dựng cho Ipswich và Đại học Hồng y, cùng dự toán công thợ và hóa
đơn cho những bài trí cây cảnh của Wolsey. Anh nhìn chăm chú một vết sẹo
trong lòng bàn tay mình; đó là một vết bỏng xưa, trông như một đoạn dây
thừng. Anh nghĩ về Putney. Anh nghĩ đến Walter. Anh nghĩ đến một con ngựa
nhút nhát cứ bồn chồn né sang một bên, và mùi của nhà ủ bia. Anh nghĩ đến
khu nhà bếp ở Lambeth, đến thằng bé tóc vàng bạch kim thường đem lươn
đến. Anh nhớ có lần túm tóc dúi đầu nó vào một chậu nước, và dìm một lúc.
Anh nghĩ, có đúng mình đã làm thế không nhỉ? Mình tự hỏi vì sao nhỉ. Có lẽ
đức hồng y đúng, mình thì không thể cứu rỗi được nữa rồi. Vết sẹo này thỉnh
thoảng lại nhói lên ngứa; nó cứng tựa một mẩu xương. Anh nghĩ, ta cần một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.