LÂU ĐÀI SÓI - Trang 136

của nhà vua sẽ tạo nên sự khác biệt.

“Vâng, từ mùa hè năm ngoái. Ngài viết và rồi đôi khi, ở chỗ đáng lẽ ký tên

Henricus Rex...” Cô ta cầm lấy tay anh, lật lòng bàn tay anh lên, dùng ngón trỏ
vạch một hình. “Ở chỗ lẽ ra ký tên ngài, ngài lại vẽ hình trái tim - và hai chữ
cái đầu tên của họ trong đó. Ồ, anh đừng cười...” Cô ta thì không dứt cười
được. “Ngài nói ngài đang đau khổ.”

Anh muốn bảo, “Mary, những bức thư đó, lấy trộm về cho tôi được không?”
“Em gái tôi bảo, ‘đây không phải là nước Pháp, và tôi không ngốc như chị,

Mary à.’ Cô ta biết tôi đã từng là tình nhân của Henry và thấy tôi bị bỏ rơi như
thế nào. Nên cô ta rút ra bài học.”

Anh gần như nín thở nhưng cô ta không cần biết, cô ta muốn nói cho thỏa.
“Nói để anh biết, họ sẽ cưới nhau dù phải xuống địa ngục. Họ đã thề thốt

rồi. Anne bảo cô ta sẽ có được ngài và cô ta không quan tâm dù Katherine và
tất cả đám người Tây Ban Nha đó có đi ra biển mà chết chìm đi nữa. Cái gì
Henry muốn là sẽ được, cái gì Anne muốn thì cô ta sẽ có, tôi có thể nói thế, vì
tôi biết cả hai người, còn ai biết hơn được?” Đôi mắt cô ta dại đi và ngân ngấn
lệ. “Nên đó là lý do vì sao,” cô ta nói, “vì sao mà tôi thấy nhớ William Carey,
bởi bây giờ cô ta là tất cả, còn tôi bị gạt ra sau bữa ăn tối cứ như những thứ đồ
bỏ. Bây giờ tôi chẳng là vợ ai, người ta muốn nói gì vào mặt tôi cũng được.
Cha tôi bảo tôi ăn hại còn cậu Norfolk bảo tôi là con điếm.”

Như thể lão không làm cô ta thành như vậy. “Bà có thiếu tiền không?”
“Có chứ!” Cô ta nói. “Có, có, có, mà không một ai nghĩ đến điều ấy! Chưa

từng có ai hỏi tôi như thế. Tôi còn các con tôi. Anh biết mà. Tôi cần...” Cô ta
ấn mấy ngón tay lên miệng, để môi khỏi run. “Nếu anh thấy con trai tôi... ừ,
anh nghĩ vì sao tôi lại gọi nó là Henry? Nhà vua hẳn sẽ nhận nó làm con trai
ngài, đúng như ngài đã nhận Richmond, nhưng em gái tôi lại cấm ngài làm thế.
Ngài thì làm những gì cô ta bảo. Cô ta muốn tự sinh một hoàng tử cho ngài,
nên cô ta không muốn con tôi được vào cung.”

Các báo cáo đã được gửi đến cho đức hồng y: đứa con của Mary Boleyn là

một bé trai khỏe mạnh tóc vàng đỏ và háu ăn. Cô ta có một đứa con gái, lớn
hơn, nhưng trong bối cảnh này thì đứa con gái không đáng quan tâm. Anh nói,
“Con trai bà mấy tuổi rồi, phu nhân Carey?”

“Tháng Ba này ba tuổi. Con gái tôi Catherine thì lên năm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.