LÂU ĐÀI SÓI - Trang 145

Phiên tòa đành phải bằng lòng với bằng chứng là cái được kể về sáng hôm

sau. Thái tử, từ phòng cô dâu đi ra, kêu khát nước và gọi ngài Anthony
Willoughby mang cho mình cốc bia. “Đêm qua ta đã ở Tây Ban Nha,” thái tử
nói thế. Một câu đùa sống sượng của một gã thiếu niên, nay được lôi ra ánh
sáng; gã thiếu niên đó, từ ba mươi năm nay, đã là một xác chết. Thật lẻ loi làm
sao khi chết trẻ, đi vào bóng tối mà không có ai ở bên! Maurice St John không
ở đó với chàng ta, dưới mái vòm Thánh đường Worcester: không ông Cromer
cũng không William Woodall, không bất cứ ai từng nghe thấy chàng ta nói,
“Này các thầy, lấy vợ là trò tiêu khiển hay đấy.”

Sau khi nghe hết những điều này, và đã ra ngoài không khí thoáng đãng, anh

cảm thấy lạnh lạ lùng. Anh đưa tay sờ lên mặt, chạm lên gò má. Rafe nói,
“Đúng là loại chuyện tầm phào kiểu như một chàng rể sau đêm tân hôn sáng ra
bảo, ‘Chào, các thầy. Chưa làm ăn gì cả!’ Anh ta nói khoác, phải không ạ? Có
thế thôi. Các ông ấy đã quên mất khi mười lăm tuổi thì thế nào.”

Ngay khi phiên tòa còn đang tiếp diễn thì ở Ý vua François thua một trận.

Giáo hoàng Clement sửa soạn ký một hiệp ước mới với hoàng đế Charles V,
cháu của Katherine. Anh chưa biết tin đó khi anh nói, “Đúng là việc xui xẻo.
Nếu chúng ta muốn châu Âu cười vào mặt thì bây giờ họ đã có đủ lý do để
cười rồi.”

Anh liếc nhìn sang Rafe, rõ ràng cậu ta đang loay hoay với ý nghĩ không thể

tưởng tượng được có ai đó, kể cả một thằng mười lăm xốc nổi, lại muốn động
vào Katherine. Hẳn là giống như ngủ với một bức tượng. Dĩ nhiên Rafe chưa
được nghe đức hồng y nói về sức quyến rũ ngày xưa của hoàng hậu. “Được, ta
chưa đưa ra ý kiến vội. Đấy là điều phiên tòa này sẽ làm. Đấy là tất cả những
gì họ có thể làm.” Anh bảo, “Rafe, con gần với những chuyện này hơn nhiều.
Ta không thể nhớ hồi mười lăm tuổi như thế nào.”

“Chắc không ạ? Chẳng phải ngày thầy độ mười lăm tuổi thì thầy đã trôi dạt

sang Pháp?”

“Ừ, chắc là thế rồi.” Lời Wolsey: “Arthur sẽ trạc tuổi anh bây giờ, Thomas,

nếu ngài còn sống.” Anh nhớ một người đàn bà ở Dover, tựa vào một bờ
tường; xương nhỏ mỏng manh, gương mặt cô ta xanh xao trống trải, non nớt.
Anh cảm thấy một cảm giác hoảng sợ, mất mát; nếu câu đùa của đức hồng y
không chỉ là đùa cợt, mặt đất này nhan nhản những đứa trẻ con anh, và anh đã
chưa hề làm được gì tốt cho chúng? Chỉ có một điều trung thực đáng làm:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.