LÂU ĐÀI SÓI - Trang 149

sạch sàn nhà khắp các phòng, mẹ không nghĩ ta tìm được nơi nào ở London
này sạch sẽ hơn nhà chúng ta. Chúng ta vẫn cầu nguyện. Mẹ chưa từng thấy
đứa nào cầu nguyện như Anne. Con bé cầu nguyện như thể nó sắp đi đánh
trận.”

Anne ngã bệnh đầu tiên. Mercy và Johane gào la và lay thúc để giữ con bé

tỉnh táo, vì người ta bảo người ốm nếu ngủ thì sẽ chết. Nhưng cơn bệnh mạnh
hơn sức họ, và con bé lả đi bên gối, thở thoi thóp, rồi chìm sâu hơn, vào một
vùng lặng im thăm thẳm, chỉ có bàn tay là còn cử động, các ngón tay quắp lại
rồi duỗi ra. Anh cầm tay con bé trong tay mình, cố giữ những ngón tay con yên
lại, nhưng nó cứ như bàn tay một chiến binh bồn chồn vào trận.

Lâu sau, con bé tự tỉnh lại, hỏi tìm mẹ. Nó đòi đưa cho nó quyển vở nó đã

chép tên mình. Vào lúc rạng đông thì cơn sốt dứt. Johane òa khóc vì nhẹ nhõm,
Mercy bèn đưa cô qua phòng khác ngủ. Anne gượng ngồi dậy, nó nhìn anh tỉnh
táo, nó cười, gọi tên anh. Người nhà bê vào một chậu nước rắc cánh hoa hồng,
rửa mặt cho con bé; nó đưa ngón tay, ngập ngừng, lùa những cánh hoa trong
nước, để mỗi cánh thành một con thuyền ngập nước, một cái cốc, một cái chén
thánh đầy hương thơm.

Nhưng khi mặt trời lên thì cơn sốt quay lại. Anh sẽ không để cho mọi người

làm như trước nữa, không lay thúc cấu véo giật lắc nữa; anh trao con bé vào
tay của Chúa, và xin Chúa hãy tử tế với mình. Anh nói chuyện với con nhưng
nó không có vẻ gì nghe thấy. Bản thân anh không sợ gì lây bệnh. Nếu đức
hồng y có thể sống sót qua bốn lần dịch bệnh thì ta tin chắc ta sẽ không sao, và
nếu ta chết thì di chúc ta đã viết rồi. Anh ngồi bên con, nhìn lồng ngực nó phập
phồng, nhìn nó chiến đấu và thua cuộc. Anh không có ở đó khi con bé chết - vì
Grace cũng bệnh rồi, nên anh đi chăm sóc nó. Nên anh đã ra khỏi phòng Anne
nằm, và đến khi mọi người dẫn anh vào thì gương mặt nhỏ nhắn nghiêm nghị
của con bé đã ngủ yên dịu dàng. Trông nó thụ động, điềm nhiên; bàn tay của
nó đã rất nặng, nặng quá sức nâng của anh.

Anh ra khỏi phòng; anh nói, “Nó đã bắt đầu học tiếng Hy Lạp rồi.”
“Dĩ nhiên,” Mercy bảo: “con bé là một đứa trẻ tuyệt vời, và thật đúng là con

gái của anh.” Bà dựa vào vai anh mà khóc. Bà bảo, “Nó thông minh và tốt
bụng, và anh biết đấy, nó đẹp, vẻ đẹp riêng của nó.”

Anh đã nghĩ: con bé đang học tiếng Hy Lạp: có lẽ bây giờ nó biết rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.